"Không dám, thả ra lại làm anh thấy thối, em sợ anh đánh em."
Vẻ mặt của Mạch Tiểu Miên rất vô tội và bất lực.
Kiều Minh Húc lườm nguýt cô một cái, đưa tay lật chăn của cô ra.
Rắm thối bị chặn ở bên trong được giải phóng cũng bèn thi nhau bay ra, ngập tràn trong không khí.
Thối!
Thối không đỡ nổi!
Kiều Minh Húc nhíu mày bịt mũi: "Xem ra hôm nay hệ tiêu hóa của em xảy ra vấn đề thật, anh đi tìm ít thuốc cho em."
"Cũng chỉ là muốn đánh rắm mà thôi, không có gì khác đáng ngại."
Mạch Tiểu Miên nói với anh bằng vẻ mặt buồn rười rượi: "Có lời thì nói, có rắm cứ thả, đây là thú vui lớn trong cuộc đời, đường ruột có khí đục thì phải bài tiết ra ngoài, đó là điều tất nhiên, cưỡng ép áp chế sẽ chỉ khiến cho cơ thể bị bệnh. Hay là như vậy đi, em đi phòng công chúa ngủ nhé."
Nói xong, cô cũng bèn ngồi dậy.
"Không được!"
Kiều Minh Húc ngăn lại nói: "Nhất định phải ngủ cùng nhau."
"Em cũng muốn ngủ cùng nhau mà, vấn đề là anh chịu được không?"
"Không chịu được cũng phải chịu. Lần sau lúc anh tiêu hóa không tốt, em cũng chịu đi."
"Ha ha, hóa ra còn có kế hoạch trả thù."
"Tất nhiên rồi."
"Vậy em vẫn nên qua bên kia ngủ thôi, tự thả tự thối."
"Em qua bên kia, anh cũng đi sang bên kia."
"..."
Mạch Tiểu Miên chớp mắt nhìn anh hỏi: "Anh thật sự không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phap-y-cua-tong-tai-mat-than/2637179/chuong-512.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.