Chương trước
Chương sau
"Em là... người lớn..."

Mạch Tiểu Miên biện luận một cách yếu ớt.

"Có người lớn nào rơi xuống dưới giường không? Hơn nữa còn không chỉ một lần."

Kiều Minh Húc liếc nhìn cô bằng nửa con mắt.

"Đều là do anh ép em! Anh không đánh mông em thì em sẽ không lăn, không lăn thì sẽ không rơi xuống dưới giường!"

"Không đánh em sẽ ngứa da!"

"Em muốn đi Hội Liên hiệp Phụ nữ tố cáo anh bạo lực gia đình, ngược đãi vợ!"

"Đi đi, đi tố cáo với Hội Liên hiệp Phụ nữ đi, nói anh đánh mông em!"

Kiều Minh Húc nói rất khinh thường: "Anh cũng rất chờ mong xem mấy bà bác ở Hội Liên hiệp Phụ nữ kia sẽ nói như thế nào."

"..."

Mạch Tiểu Miên hoàn toàn á khẩu cạn lời, kéo chăn lên che lấy đầu mình, sau đó lại nhanh chóng thò ra ngoài, kêu lên: "Sao ở trong này lại có mùi thối?"

"Không thể nào."



Lúc nãy Kiều Minh Húc đã giũ chăn, hơn nữa còn lật mặt chăn lại, không có lý nào vẫn còn thối.

"Thối lắm, không tin anh ngửi thử mà xem!"

Mạch Tiểu Miên ăn không nói có.

"Hay là em lại đánh rắm ở trong đó rồi?"

Kiều Minh Húc cảnh giác hỏi.

"Tuyệt đối không."

Mạch Tiểu Miên nói chắc như đinh đóng cột.

Kiều Minh Húc vén chăn lên, ngửi thử...

"Bủm..."

Mạch Tiểu Miên rất quả quyết rất thoải mái thả một cái rắm giòn tan.

Kiều Minh Húc nhanh chóng hất chăn ra, mặt đen lại, tức đến nổ phổi mà chửi: "Mạch Tiểu Miên, em có thể buồn nôn hơn chút nữa được không?"

"Ông anh à, em đã nói rồi, hôm nay hệ tiêu hóa của em không được tốt cho lắm, em cũng không muốn đâu, nhưng đánh rắm đâu có đến lượt em kiểm soát?"

"..."

Kiều Minh Húc xạm mặt lại, ném chiếc chăn công chúa vốn bị anh vứt sang một bên cho cô: "Mỗi người đắp một cái chăn."

"Hì hì, em đã biết trước kết quả sẽ là như vậy."

Mạch Tiểu Miên cười gian manh mấy tiếng, quấn chặt lấy chăn.

Kiều Minh Húc cũng nằm xuống, kéo lấy tấm chăn màu xám kia đắp lên trên người.



"Hì hì, lúc nãy cái chăn kia của anh bị hai quả rắm của em xâm lược, em đoán chắc là những phân tử rắm thối cực nhỏ kia đã thẩm thấu vào trong chăn hết rồi, anh còn đắp được cơ à?"

Mạch Tiểu Miên không nhịn được lại đùa anh.

Mặt Kiều Minh Húc đen thui, hất chăn sang một bên, lấy một cái chăn sạch sẽ từ trong tủ quần áo ra đắp lên người.

Mạch Tiểu Miên nhe răng.

"Đi ngủ!"

Kiều Minh Húc nói ra lệnh.

"Ờ."

Mạch Tiểu Miên nhắm mắt lại.

Nhưng hôm nay đường ruột của cô thật sự có vấn đề, cũng không biết có phải là do trong cơm trưa ăn ở đơn vị có đậu nành hay không, hay là gì đó, tóm lại là bụng có chút không thoải mái, muốn đánh rắm các kiểu.

Cô cũng không thể đánh rắm ở trong chăn, chỉ đành nhẹ nhàng nhấc chăn lên, lặng lẽ đánh rắm ở bên ngoài.

Sau đó, mùi thối bắt đầu lan ra.

"Sao lại thối thế?"

Kiều Minh Húc đang ngủ, ngửi thấy mùi thối thì đen mặt hỏi.

"Báo cáo ông xã, em đánh một cái rắm!"

Mạch Tiểu Miên rất thẳng thắn.

Kiều Minh Húc đành phải nhịn.

Mùi thối vừa tiêu tan chưa được bao lâu, lại là một đợt thối nữa.

Còn chưa đợi anh hỏi, cô đã như học sinh tiểu học ngoan ngoãn: "Báo cáo ông xã, em lại đánh một cái rắm!"

Kiều Minh Húc vẫn chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi mà nhịn!

Mạch Tiểu Miên cũng bắt đầu có chút ngượng ngùng.

Lúc muốn đánh rắm lần nữa, cô không vén chăn lên, mà là để rắm thả luôn trong chăn.

Qua một lúc lâu, Kiều Minh Húc không ngửi được mùi thối, lại cảm thấy sai sai.

"Em không đánh rắm nữa hả?"

"Vẫn còn đánh! Hôm nay ăn nhiều đậu nành quá."

"Vậy tại sao không thối nữa?"

"Thả hết trong chăn của em rồi."

Mạch Tiểu Miên mặt như đưa đám, không dám nhúc nhích chăn của mình.

Kiều Minh Húc xạm mặt lại: "Thả ra ngoài!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.