Chương trước
Chương sau
“Anh… Anh…”

Mạch Tiểu Miên đỏ cả mặt.

Khi nãy cô còn tưởng tượng phong phú rằng anh muốn này nọ này nọ với mình, nào ngờ, bản thân suy nghĩ quá dâm đãng rồi.

“He he, nhớ phải rửa cho sạch rồi chờ anh về đấy, anh phải đi triệu tập cuộc họp công trình, không nói với em nữa.”

“Được rồi, bye bye.”

“Tối gặp lại.”

Cởi bỏ nút thắt trong lòng Mạch Tiểu Miên, tâm trạng của Kiều Minh Húc cũng tốt lên, tốt đến mức muốn ngâm nga.

Trợ thủ Hoàng Thanh của anh bước vào, thấy anh cách đây không lâu còn đen mặt trông cực kỳ bệnh hoạn, mà lúc này tinh thần sáng láng như đổi sang người khác vậy, cũng thấy hơi ngạc nhiên, không kiềm lòng được mà hỏi: “Chủ tịch, có chuyện gì tốt sao?”

“Ừ, khi nãy gọi điện thoại cho Tiểu Miên.”

“Chẳng lẽ bà chủ tịch có thai rồi?”

Hoàng Thanh cảm thấy, ngoại trừ việc này ra thì có lẽ chẳng còn tin tức nào khác có thể khiến anh vui vẻ phấn khởi như thế.

“Không phải.”

“Vậy là chuyện tốt gì?”

“Chỉ là tâm sự với em ấy một chút thôi.”

Kiều Minh Húc híp mắt cười.

Dáng vẻ ấy, trong mắt Hoàng Thanh, giống hệt như một cậu con trai đang đắm chìm trong tình yêu.

Xem ra, anh và Mạch Tiểu Miên sống cùng nhau tốt hơn so với mình tưởng tượng.

Đành chúc phúc cho họ vậy.

Sau khi Mạch Tiểu Miên ngắt điện thoại của Kiều Minh Húc, tâm trạng cũng rất tốt, cô đội tóc giả lên, nhờ chú Trương đưa mình đi làm.

Trên đường đi, cô nhận được cuộc gọi của Zeus.

Cô nhấn ngắt máy không chút do dự.

Tối qua Zeus nói chuyện với cô bằng giọng điệu trêu chọc, đã khiến cô cảm giác được anh ta có ý với mình, mà không phải là ân nhân cứu mạng ở nước Mỹ ngày ấy.

Dù cho bị người ta xem là vong ơn bội nghĩa cũng chẳng sao.

Bây giờ cô chỉ muốn Kiều Minh Húc vui vẻ, muốn giữa mình và anh có được hạnh phúc bình ổn.

Những người khác thì thôi.

Cô cũng chẳng phải thánh mẫu, không lo được nhiều như thế.

Điện thoại của Zeus vẫn cố chấp vang lên ba lần, bởi vì cô không nhận, nên cuối cùng vẫn dừng lại.

Tiếp theo, cô lại nhận được tin nhắn của Zeus: Quý cô Miên Miên thân yêu của tôi, em đang bận gì sao? Tôi rất nhớ em, muốn được nghe giọng nói động lòng của em.

Mạch Tiểu Miên nhíu mày, xoá tin nhắn đi, dứt khoát lôi anh ta vào danh sách đen.

Có duyên gặp nhau trên đường thì chào hỏi là được rồi, không cần phải gọi điện thoại gửi tin nhắn.

Bây giờ cô là gái đã có chồng rồi.

Đến cổng đơn vị, dì Trương đẩy cô vào rồi quay về làm việc nhà theo yêu cầu của cô.

“Chị Mạch…”

Đảm Thuỷ Minh vẫn đến sớm hơn cô.

Hơn nữa, nhìn thấy xấp hồ sơ tài liệu trên bàn của cô ta, hẳn là đã đến từ lâu rồi.

Đúng là một đứa trẻ cần cù.

Cùng với khen ngợi, áp lực của Mạch Tiểu Miên cũng rất lớn.

Đàm Thuỷ Minh có năng lực là chuyện tốt, có thể san sẻ giúp cô rất nhiều, nhưng, cũng có thể thay thế cô.

Trên đời này, không có ai muốn bị người khác thay thế cả.

Mạch Tiểu Miên trò chuyện đơn giản với cô ta, cũng vội vàng ngồi vào bàn làm việc của mình, bắt đầu một số công việc.

Vốn dĩ, vụ án giấu xác trong thùng nước là do cô làm trợ thủ ghi chép, vật thì, cũng nên do cô chỉnh sửa.

Nhưng lại không ngờ, Đàm Thuỷ Minh cầm một xấp tài liệu đi đến bên cạnh cô, đưa cho cô và nói: “Chị Mạch, vụ án hôm qua em đã chỉnh sửa xong toàn bộ rồi, chị xem còn sai sót nào không, nếu như không có thì xin chị ký tên, em đưa đến bên đội cảnh sát hình sự sớm một chút.”

“Em làm xong cả rồi?”

Mạch Tiểu Miên rất ngạc nhiên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.