“Dạ, em sợ bên đội cảnh sát hình sự cần gấp nên năm giờ sáng đã đến đây chỉnh sửa rồi.”
Đàm Thuỷ Minh gật đầu nói.
“Tốt!”
Mạch Tiểu Miên rất bái phục tinh thần cần mẫn như thế, hệt như bản thân ngày trước.
Mạch Tiểu Miên mở tài liệu ra, cẩn thận xem xét.
Làm rất sạch sẽ lưu loát, tỉ mỉ hoàn chỉnh, không tìm tỳ vết ở đâu.
Dù cho để cô tự mình làm thì cũng sẽ làm đến trình độ này.
Cô ký tên mình lên mặt sau rồi đưa cho Đàm Thuỷ Minh, mỉm cười nói: “Làm tốt lắm, chờ em thực tập đủ ba tháng, chị sẽ trực tiếp giúp em xin chuyển sang chính thức và thăng cấp.”
Theo yêu cầu của đơn vị, thực tập sinh mới đến cần ít nhất một năm mới có thể chuyển sang chính thức, làm đủ ba năm mới có thể thăng cấp một mình đảm đương làm pháp y.
Đương nhiên, việc này cũng có thể có ngoại lệ, ví dụ như thực tập sinh cực kỳ xuất sắc.
Mạch Tiểu Miên lúc trước cũng vì có biểu hiện cực kỳ xuất sắc nên được cho chuyển sang chính thức và thăng cấp trước.
Trên gương mặt lạnh nhạt của Đàm Thuỷ Minh xuất hiện một chút niềm vui, chẳng qua, chỉ là một chút thôi, không giống như Trương Hòa trước đây, có một chút ích lợi đã vui mừng hớn hở, sau đó miệng lưỡi ngọt xớt gọi chị Mạch dài chị Mạch ngắn không ngừng.
Trương Hòa hớn hở ra mặt, nhưng Đàm Thuỷ Minh lại quá im lặng.
Việc này khiến Mạch Tiểu Miên thấy đau lòng cho cô ta.
Một cô gái vì gia đình gặp biến cố mà bị ép phải trưởng thành, trầm tĩnh từ sớm, kia cũng là chuyện khiến người ta đau lòng.
Đàm Thuỷ Minh cầm hồ sơ ra ngoài, mới đi được mấy bước đã gặp Lâm Khoa của đội cảnh sát hình sự.
“Cảnh viên Lâm…”
Đàm Thuỷ Minh thản nhiên chào hỏi: “Tôi đang định tìm anh đưa tài liệu đã ký đây.”
“Đưa cho tôi là được.”
Lâm Khoa vươn tay nhận lấy tài liệu, lật ra xem, sau đó nói với cô ta: “Sau này, hễ là tài liệu do pháp y Mạch đích thân ký, cô không cần đưa qua, tôi sẽ qua đây, hoặc là bảo người khác đích thân qua đây lấy.”
“Vì sao?”
Đàm Thuỷ Minh không hiểu, hỏi.
“Chuyện này cô không cần biết.”
Từ sau khi xảy ra chuyện Trương Huy tự ý chỉnh sửa báo cáo đã ký tên, suýt chút nữa đã liên luỵ đến Mạch Tiểu Miên, Lâm Khoa cũng không còn yên tâm với quá trình đưa chuyển báo cáo đã ký nữa.
Ngoài ra, còn có một lý do khác, anh ta muốn nhìn cô thêm một chút.
“Được thôi.”
Đàm Thuỷ Minh cũng không truy hỏi đến cùng, định xoay người bước vào văn phòng.
Lâm Khoa đứng sau hỏi: “Pháp y Đàm, có phải tôi từng gặp cô ở đâu rồi hay không?”
“Chẳng phải hôm qua vừa gặp đó sao?”
Đàm Thuỷ Minh ngờ vực, quay đầu hỏi.
“Hôm qua lúc gặp cô đã cảm thấy hơi quen, nhưng lại không nhớ ra đã gặp cô ở đâu. Cô có từng gặp tôi hay không?”
Lâm Khoa nhìn vào mặt cô ta, hỏi.
Đàm Thuỷ Minh cười nhạt: “Xin lỗi, tôi không có ký ức gì về anh cả. Anh cảm thấy tôi quen mặt, chắc là vì tôi có gương mặt đại trà nên nhìn ai cũng thấy giống mấy phần.”
“Sao có thể? Pháp y Đàm rất xinh đẹp rất riêng biệt đó.”
“Cảm ơn cảnh viên Lâm khen ngợi.”
Đàm Thuỷ Minh cũng không để ý đến anh ta nữa, xoay người vào phòng.
Lâm Khoa cũng theo vào, đi thẳng đến chỗ Mạch Tiểu Miên.
“Sao cảnh viên Lâm lại đến đây?”
Mạch Tiểu Miên ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc, hỏi.
“Đến lấy báo cáo đã ký tên đó.”
Lâm Khoa giơ báo cáo trong tay, cười nói.
“Để Thuỷ Minh đưa qua là được rồi, cảnh viên Lâm không cần tự mình đến lấy đâu.”
“Tôi thích tự mình đến lấy, tránh để xảy ra sai sót gì nữa. Sau này, hễ là báo cáo do cô ký tên, tôi đều sẽ đích thân đến lấy, hoặc là bảo người khác qua lấy.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]