“Chị ơi, Thần Thần không đau.”
Thần Thần nhìn cô với nụ cười ngây thơ nói: “Chị ơi lúc trước chị từng nói với em, sở dĩ chúng em có khiếm khuyết là bởi vì chúng em là thiên thần nên không thể quá hoàn hảo, và thượng đế để cho những người xuất hiện một chút vấn đề như chúng em sống trên thế giới này. Hai chân em không biết đi nhưng em vẫn rất vui vẻ, cảm thấy được sống trên thế giới này thật tốt biết bao, có thể nhìn thấy được rất nhiều thứ xinh đẹp, nghe được rất nhiều âm nhạc hay, chơi đùa cùng với mọi người, và có được tình yêu của chị. Cho nên, chị ơi chị cũng đừng đau khổ nhé!”
Nghe thấy lời nói vừa trẻ con vừa trưởng thành này của Thần Thần, trái tim Mạch Tiểu Miên chợt run rẩy.
Phải, trước đây cô đều biết phải an ủi những đứa trẻ này như thế, nhưng khi chuyện xảy ra với mình thì vì sao mình lại không thể thản nhiên đối mặt?
Không biết đi thì sao?
Chỉ là trên cơ thể xuất hiện một chút khuyết điểm nho nhỏ mà thôi, không có nghĩa mình là người tàn tật.
Đôi tay của mình không tàn phế, vẫn có thể làm pháp y.
Cho dù không làm được pháp y thì chí ít cô vẫn có thể ở nơi này bầu bạn với bọn trẻ.
Chúng cần mình và mình cũng cần chúng.
Thế nào là người tàn tật?
Nghĩ tới đây, trái tim cô cũng sáng tỏ thông suốt, đưa tay sờ đầu Thần Thần ôm cậu bé vào lòng.
“Chị ơi, cho dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phap-y-cua-tong-tai-mat-than/2636958/chuong-414.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.