Chương trước
Chương sau
Nhìn thấy cô khóc, Tiểu Huy cũng luống cuống vội vàng đưa tay lau nước mắt cho cô, “Chị ơi, em xin lỗi, em sẽ không giết người, em nghe lời chị em sẽ đối xử với người khác thật tốt, chị đừng khóc có được không? Chị không được khóc.”

Cậu càng nói như thế nước mắt của Mạch Tiểu Miên càng không kìm chế được mà tuôn rơi.

“Chồng của chị Tiểu Miên ơi, anh mau bảo chị Tiểu Miên đừng khóc nữa đi, nhanh lên ạ!”

Tiểu Huy cuống cuồng nên chỉ có thể cầu cứu Kiều Minh Húc.

Kiều Minh Húc biết lúc này cô đang nghĩ gì, anh ngồi xổm xuống ôm cô vào lòng, đưa tay vỗ nhẹ lưng cô.

Anh thật hy vọng Mạch Tiểu Miên có thể mất trí nhớ sau đả kích đó hoặc là giống như bác sĩ nói chứng mất trí nhớ lựa chọn, sẽ xóa bỏ đi ký ức về gia đình Trình Đông Thành khỏi tâm trí cô.

Cho dù cô mất hoàn toàn trí nhớ, quên đi mình cũng không sao, anh có đủ tự tin để cho cô biết anh một lần nữa.

Nhưng vì sao lại không mất trí nhớ, mà làm cho đôi chân của cô không thể đứng được?

Cái thói đời khốn nạn này!

Kiều Minh Húc thật sự muốn chỉ thẳng vào ông trời mà chửi.

Mạch Tiểu Miên nằm trong ngực anh, nghe tiếng tim anh đập thì dần ngừng khóc, ngẩng đầu ra khỏi ngực anh, mím môi nở nụ cười.

Kiểu Minh Húc lấy khăn tay ra nhưng lại không ngờ, một lúc lấy ra ba chiếc khăn tay dính với nhau.

Anh biết cảm xúc của Mạch Tiểu Miên những ngày này sẽ không ổn định, có thể sẽ thường khóc vì thế anh mới mang theo ba chiếc khăn tay để có thể dùng bất cứ lúc nào.

Anh nhét hai chiếc khăn tay kia vào lại trong túi quần, chỉ lấy một cái lau nước mắt cho cô.

“Vì sao anh lại mang theo ba chiếc khăn tay?”

Tâm trạng lắng lại Mạch Tiểu Miên tò mò hỏi.

“Còn không phải dự phòng cho em để lau nước mắt nước mũi bất cứ lúc nào à?”

Kiều Minh Húc ném chiếc khăn tay đẫm nước mắt nước mũi ở trong tay vào thùng rác bên cạnh, thản nhiên nói.

Trái tim Mạch Tiểu Miên lại ấm áp.

Người đàn ông này, vì chăm sóc mình nên thật sự rất tỉ mỉ chu đáo.

Cô còn khóc cái gì nữa đây?

Ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.

Trên bầu trời có một đám mây che khuất ánh sáng mặt trời, khiến cho cả bầu trời trông có chút âm u.

Nhưng mà ngay sau đó mặt trời lại ló dạng từ bên trong, chiếu sáng rực rỡ cả bầu trời, đám mây đen kia chỉ có thể nhỏ dần và cuối cùng bị ánh sáng mặt trời xua tan đi.

“Em xin lỗi, chị Tiểu Miên.”

Tiểu Huy rụt rè nói với cô, “Chị đừng ghét em, được không?”

Mạch Tiểu Miên đưa tay ôm cậu bé vào lòng, sờ đầu nói: “Chị sẽ không ghét Tiểu Huy, nhưng chị hy vọng Tiểu Huy có thể nhớ những lời chị nói, làm một người khoan dung và sáng ngời, được không?”

“Ừm.”

Tiểu Huy nhận được sự thông cảm và bao dung của cô, trên khuôn mặt nhỏ bé đầy vẻ lo lắng ấy hiện lên vẻ nhẹ nhõm, cậu bé nói rất nghiêm túc. “Em nhất định sẽ nghe lời của chị Tiểu Miên, phải giống như ánh mặt trời trên bầu trời, là một người khoan dung và sáng ngời, chị, chị phải tiếp tục thích em đấy nhé.”

“Đương nhiên rồi, chị nhất định sẽ rất rất thích Tiểu Huy.”

Mạch Tiểu Miên mỉm cười, khóe mắt vẫn bất giác trào nước mắt.

Nhưng, đây không phải là nước mắt nghĩ đến Trình Đông Thành, mà là nước mắt của sự cảm động, cảm động vì Tiểu Huy.

Cô không biết, cậu bé nhỏ tuổi như vậy liệu có thực sự hiểu được ý nghĩa của những lời mình nói hay không.

Nhưng cô vẫn hy vọng những lời nói ấy có thể khắc sâu trong tâm trí của cậu bé, để sau này có thể chợt nhớ tới.

Kiều Minh Húc nhìn nụ cười an ủi của cô, trái tim cũng mềm đi vì cảm động.

Người phụ nữ này mới là thiên thần thực sự, một thiên thần hiền lành và chính trực.

Một thiên thần như thế, vậy mà vẫn có người sẵn sàng làm tổn thương cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.