“Có thể đưa cô ấy ra ngoài bệnh viện không?”
Kiều Minh Húc hỏi.
“Có thể, nhưng phải chú ý đến tình trạng của phần đầu, một khi có gì đó không ổn thì phải trở về ngay lập tức.”
“Được, cảm ơn bác sĩ.”
Kiều Minh Húc nhìn Mạch Tiểu Miên hỏi: “Chúng ta đến mái ấm tình thương nhé, em thấy thế nào?”
Mạch Tiểu Miên chớp mắt nhìn anh, không hiểu vì sao anh lại đột nhiên muốn đưa mình đến mái ấm tình thương.
Đương nhiên Kiều Minh Húc có kế hoạch của anh.
Hầu hết những đứa trẻ ở mái ấm tình thương đều bị cha mẹ bỏ rơi bởi vì cơ thể có một số khiếm khuyết, cũng có những đứa trẻ bại liệt mãi mãi không thể nào đứng dậy được, anh chỉ muốn để cho Mạch Tiểu Miên thấy những đứa trẻ mà cô quan tâm ấy, cho dù cơ thể có khiếm khuyết vẫn có thể sống tốt, hy vọng cô có thể hiểu cơ thể khiếm khuyết cũng không có nghĩa là người tàn tật.
“Lần trước nói cùng em đi đến mái ấm tình thương nhưng kết quả lại xảy ra quá nhiều chuyện, đến bây giờ vẫn chưa thực hiện.”
Kiều Minh Húc không nói rõ suy nghĩ của mình, mà chỉ viện cớ để nói.
“Ừm. Em cũng muốn đi.”
Đối với Mạch Tiểu Miên mà nói, mái ấm tình thương chính là một nơi để cô chữa bệnh?
Dưới sự theo dõi của một y tá, Kiều Minh Húc ôm Mạch Tiểu Miên đi xuống lầu, lên xe lái đến mái ấm tình thương.
Khi đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phap-y-cua-tong-tai-mat-than/2636956/chuong-413.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.