Chương trước
Chương sau
Cô vừa cử động Kiều Minh Húc cũng tỉnh dậy, nhìn thấy vẻ mặt có chút khó xử của cô liền vội vàng hỏi có phải cô khó chịu ở đâu hay không.

“Em muốn…”

Mạch Tiểu Miên nhớ tới chuyện xấu hổ khi đi vệ sinh lúc trước, cũng đỏ mặt không nói nên lời.

“Em muốn cái gì?”

Kiều Minh Húc nhìn cô nghi ngờ, bỗng nhiên bừng tỉnh, vội vàng ngồi dậy, “Muốn đi vệ sinh phải không, anh bế em đi!”

“Này…”

Mạch Tiểu Miên vẫn còn hơi thẹn thùng.

“Lại không phải lần đầu tiên, em còn có gì chưa từng mất mặt trước mặt anh sao?”

Kiều Minh Húc lườm cô, bế cô lên đi vào nhà vệ sinh.

Lần này, anh cũng không thèm nhắm mắt, lập tức đưa tay cởi quần cô.

Mạch Tiểu Miên xấu hổ nhưng cũng không có cách nào khác.

Sau khi anh đặt cô ngồi vào bồn cầu thì xoay lưng lại và nói: “Để tránh em lại gặp sự cố, anh sẽ ở đây trông chừng.”

“Đừng!”

Mạch Tiểu Miên hoảng sợ: “Em muốn đi ị!”

Trán Kiều Minh Húc đen thui, “Vậy anh ra ngoài, em đi xong nhất định phải nhớ gọi anh, tuyệt đối không được tự mình đứng dậy rồi lại ngã ra đấy, đến lúc ấy lỡ như ngã vào bồn cầu thì anh mặc kệ em.”

“Vậy anh cứ xả thẳng em vào cống luôn đi.”

“Cũng có thể anh sẽ làm vậy đấy.”

Kiều Minh Húc nói xong, khép cửa lại đi ra ngoài.

Nhưng anh không đi xa mà đứng ở ngay cửa, chờ đợi mệnh lệnh của bên trong bất cứ lúc nào.

Mạch Tiểu Miên đi vệ sinh xong, sau khi lau chùi sạch sẽ lại không thể nào xả bồn cầu, vì sợ nước sẽ văng lên mông mình.

Kiều Minh Húc sạch sẽ như vậy, cô có thể bảo anh đi vào mặc quần cho mình rồi dội nước không?

Tâm tư của cô lúc này thật sự rối rắm, lại bực bội đến mức đưa tay đấm vào đôi chân rõ ràng không có thương tật gì, nhưng dù thế nào cũng không đứng dậy được.

Nghe thấy bên trong có tiếng động, Kiều Minh Húc cũng lặng lẽ nhìn vào khe cửa đang hé mở kia, nhìn thấy cô đang đấm vào đôi chân của mình, anh tưởng cô lại bắt đầu hành hạ mình thì vội vàng đẩy cửa đi vào, giữ lấy đôi tay cô, gầm nhẹ: “Mạch Tiểu Miên, không được như vậy!”

Mạch Tiểu Miên giật mình khi thấy anh đột ngột đi vào, bèn đẩy anh nói: “Anh đi ra nhanh đi, thối!”

“Đi vệ sinh xong rồi?”

“Ừm.”

Kiều Minh Húc bế cô lên, kéo quần rồi bế cô lên giường, sau đó quay lại nhà vệ sinh xả nước bồn cầu, rồi đen mặt đi ra.

“Không ói chứ?”

Mạch Tiểu Miên giống như một đứa trẻ mắc lỗi, cẩn thận hỏi anh.

“Suýt chút nữa.”

Mạch Tiểu Miên nhăn mặt, “Em muốn tự dội đấy chứ, nhưng mà sợ nước sẽ văng lên…”

“Lần sau cũng để anh làm.”

Mặc dù trong lòng Kiều Minh Húc vô cùng không muốn trở thành người xả nước bồn cầu, nhưng còn có cách gì?

Anh phải chăm sóc cô.

Anh không trông giữ cô, thì cô sẽ lại hành hạ bản thân mình.

Nghĩ đến vừa rồi cô lại tự hành hạ bản thân mà đấm vào chân anh cảm thấy rất đau lòng, đưa tay sờ đầu gối cô nói: “Chân em chính là chân của anh, em đánh nó thì khác gì đánh vào chân anh đâu, anh sẽ đau.”

“Cơ thể em đau, anh sẽ đau lòng à?”

Mạch Tiểu Miên cảm động nhìn anh hỏi.

“Ừm.”

Mạch Tiểu Miên xúc động không nói nên lời.

Người đàn ông này, có lẽ sẽ không nói lời ngon tiếng ngọt như những người đàn ông khác, nhưng mỗi một câu anh nói đều rất chân thành và khiến người ta xúc động.

Vậy cô còn có lý do gì để từ bỏ bản thân?

Cô nhất định phải cố gắng đứng dậy, không làm phiền anh nữa.

Bác sĩ vào kiểm tra tình trạng phần đầu và thần kinh phần chân cho cô, sau đó nói với Kiều Minh Húc rằng: “Anh Kiều, anh có thể đưa cô Kiều ra ngoài đi dạo một cách thích hợp, điều này sẽ có ích cho việc khôi phục của cô ấy.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.