“Vẫn còn cười được thì chứng tỏ vẫn chưa sốt đến mức bị ngốc.”
Kiều Minh Húc nói.
“Ha ha…”
Mạch Tiểu Miên co chân lại nói: “Anh đừng lau lòng bàn chân tôi nữa, lau lòng bàn tay đi, nhột quá.”
“Không được, lau lòng bàn chân cho mau tản nhiệt, bây giờ em cảm thấy thế nào?”
Kiều Minh Húc đứng dậy thay khăn trên trán cô, anh sờ trán cô hỏi.
“Vẫn ổn, chỉ là hơi buồn ngủ, muốn đi ngủ.”
“Vậy em ngủ đi, tôi trông cho em.”
Kiều Minh Húc nói.
“Hay là bảo thím Trương đến chăm sóc tôi đi, anh đã cực khổ nhiều rồi.”
Mạch Tiểu Miên nói với anh: “Từ nhỏ cơ thể tôi đã rất khỏe mạnh, cơn sốt bình thường không thể khiến tôi chết được, anh đừng lo lắng. Đợi đến ngày mai.”
“Thím Trương bận rộn cả ngày rồi, cũng cần được nghỉ ngơi. Em ngủ đi, em chưa khỏe lại tôi cũng không ngủ được.”
Kiều Minh Húc vừa nói vừa tiếp tục lau tay cho cô.
Nghe thấy câu nói cuối cùng của anh, trái tim của Mạch Tiểu Miên lại được sưởi ấm. Cô nhắm mắt, dần dần chìm vào giấc ngủ…
Trong giấc mơ, có lúc giống như rơi vào hố băng, có lúc lại như bị lửa thiêu đốt…
Trong lúc mơ mơ màng màng, luôn cảm thấy có một bàn tay không ngừng vuốt ve trán và tóc của cô, một bàn tay khác thì bị nắm chặt…
Khi tỉnh dậy, cô phát hiện ra rằng đầu mình không còn đau như trước nữa, cơ thể cũng không còn nóng hầm hập như trước, cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phap-y-cua-tong-tai-mat-than/2636716/chuong-295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.