Trong nháy mắt, mặt Tương Nghi đỏ lên, nàng căn bản không nghĩ tới sẽ tặng đồ cho Gia Mậu, nhưng bây giờ nhìn tay mình còn cầm cái đèn lưu ly của Gia Mậu tặng, cái đèn trên tay nàng không ngừng chuyển động, làm sao có thể mở miệng từ chối Gia Mậu đây? Nàng lúng túng nhìn Gia Mậu, nói: "Ta...không có chuẩn bị."
Gia Mậu giơ tay lên, lúc Tương Nghi còn chưa lịp nhìn kỹ, đã thấy một cái màu xanh ngọc thoáng qua, Gia Mậu mở tay ra, trong lòng bàn tay là một đóa hoa châu: "Vậy thì đưa cho ta cái này là tốt rồi."
Chân Tương Nghi mơ hồ muốn nhũn ra, chuyện phát sinh quá đột ngột, làm cho nàng không ứng phó kịp.
Đây cuối cùng là thế nào? So sánh Gia Mậu kiếp này với kiếp trước, có rất nhiều chỗ khác nhau đi. Kiếp trước Gia Mậu dịu dàng, lại có chút mềm yếu, cũng không giống Gia Mậu bây giờ làm việc rất quả quyết. Nếu là Gia Mậu kiếp trước, nghe mình nói không có chuẩn bị lễ vật, nhiều nhất là thở dài, sâu kín nhìn nàng một cái, rồi ấm ức tiêu sái xoay người rời đi. Nhưng Gia Mậu đứng trước mặt nàng, lại không nói lời gì, trực tiếp lấy một đóa hoa châu trên người nàng, loại cử động này, thật làm cho nàng phải trợn mắt há mồm á.
Gia Mậu cầm đóa hoa châu, quơ quơ trước mặt Tương Nghi: "Thế nào? Không bỏ được sao? Nếu không bỏ được, vậy muội cứ đến Kim Ngọc Phường chọn một cái hoa đẹp khác, cứ nói tên ta là được."
Bảo Trụ đấm một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-nhi-lac-gia/2174417/chuong-27-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.