"Tương Nghi, Tương Nghi!" Phía trước truyền tới tiếng kêu gào vui sướng, Tương Nghi đứng vững người, chỉ thấy Gia Mậu và Bảo Trụ đang chạy tới, trên mặt Gia Mậu đỏ bừng, trong tay cầm một tú cầu đèn lưu ly, cười nói: "Tương Nghi nè, ngày mai là Tết Nguyên Tiêu, hôm nay ta phải trở về Giang Lăng rồi..., đèn lưu ly này ta tặng muội làm quà Tết Nguyên Tiêu đi."
Mặt kính lưu ly được nung nấu rất nhẵn nhịu, màu xanh lá nhàn nhạt óng ánh, có thể thấy được cả ngọn đèn bên trong, bên ngoài lưu ly còn thêm mấy tầng xanh biếc nhạt, bên trong đủ màu sắc hình dáng của các loại hoa cỏ. Gió lạnh thổi qua, đèn lưu ly chuyển động, những hoa văn kia như đang sống vậy, cánh hoa như muốn bay ra ngoài.
"Cám ơn huynh, Gia Mậu ca ca."Tương Nghi cẩn thận cầm tú cầu, cảm xúc trăm mối ngổn ngang, ngày mai Gia Mậu phải về Giang Lăng, không chừng sau này cũng không thể gặp lại, có cái đèn lưu ly này làm kỷ niệm cũng tốt.
Mặc dù đã quyết định đời này sẽ không day dưa với chàng nữa, nhưng trái tim của Tương Nghi, luôn không thể giải thích được mà hướng về Gia Mậu.
Có lẽ bởi vì nghiệt duyên kiếp trước của hai người quá sâu, bọn họ giống như gió cuốn đá nhỏ, bay lả tả theo gió, cũng vì gió mà rơi xuống. Bất quá nàng chỉ là một hạt cát nhỏ, chưa bị thổi đã rơi xuống đất, còn Gia Mậu lại là cát mịn trên đất, theo gió bay rất xa, nàng vô luận như thế nào cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-nhi-lac-gia/2174419/chuong-27-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.