Phố lớn ngõ nhỏ đặt ngải diệp trên cửa, đi tới chỗ nào cũng có thể ngửi được mùi thơm sâu kín, tiết Đoan Dương sắp tới, trên bờ sông này cũng náo nhiệt lên rồi, mỗi ngày đều nghe thấy nhịp trống, như muốn đánh vỡ lỗ tai người ta.
Tương Nghi vén rèm xe ngựa lên nhìn ra bên ngoài, bên ngoài ánh vàng rực rỡ một mảnh, giống như đang nhảy múa, tường viện Dương phủ chạy dài đến, trên vách tường là một đường ngói màu đen. Phúc bá đậu xe ngựa: "Cô nương, đến Dương phủ, ngài nhanh đi gặp Dương lão phu nhân đi, ta ở nơi này chờ ngài, ngài chớ trì hoãn quá lâu, cẩn thận bị người ta nhìn thấy."
Tương Nghi từ cửa hông xuyên qua, bước chân nhẹ nhàng, hoa thạch lựu trong vườn Dương gia đã nở, màu sắc hồng diễm giấu dưới một mảnh xanh biếc, rực rỡ như lửa. Màu xanh lá cây làm đường mòn đá xanh trở nên mát mẻ, đi trong tàng cây, thần thanh khí sảng.
"Tương Nghi, con đã đến rồi." Dương lão phu nhân đứng trong vườn hoa, trong tay cầm một cây kéo lớn, dưới chân là một tầng lá cây màu xanh lục, trong không trung còn vương hương thơm lá cây mát mẽ.
"Lão phu nhân." Mấy ngày không gặp Dương lão phu nhân, Tương Nghi chợt phát hiện mình rất nhớ bà, đi tới bên người Dương lão phu nhân thi lễ một cái, ngẩng đầu lên, trong đôi mắt là hâm mộ: "Lão phu nhân, thời gian tiêu dao tự tại như vậy thật là tốt, Tương Nghi nhìn mà vô cùng hâm mộ."
Dương lão phu nhân cười ha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-nhi-lac-gia/2174341/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.