Chương trước
Chương sau
"Này! Tỉnh tỉnh! Đừng chết mà!" Thi triển khinh công mang theo Linh Ngọc Nhi bị trọng thương, chạy như bay hơn một giờ, đến khi dùng hết thể lực. Lúc này Mạnh Hiểu Dư đã không biết các nàng đang ở đâu, nàng chỉ biết hiện tại các nàng hẳn đã an toàn, sau khi mang theo Linh Ngọc Nhi rời đi, nàng vẫn luôn đổi hướng chạy. Là một người mù đường, Mạnh Hiểu Dư chỉ biết nhanh chóng chạy đi, không biết rõ mình đã chạy đến đâu. Nếu hỏi nàng đang ở đâu, nàng sẽ nói bọn ta đang ở dưới gốc đại thụ thật lớn.
Vỗ gương mặt tái nhợt đang hôn mê của Linh Ngọc Nhi, không có tiếng đáp lại, Mạnh Hiểu Dư có chút hốt hoảng: "Ngươi chết rồi sao!" Mạnh Hiểu Dư đưa tay kiểm tra hơi thở của nàng, phát hiện còn chút hô hấp, Mạnh Hiểu Dư mới yên tâm chút ít. Nhưng nàng lại bắt đầu lo lắng, tuy Linh Ngọc Nhi còn thở nhưng vết thương trêи người nếu không thể xử lý kịp thời, chỉ sợ sẽ không thể chịu được lâu! Đặc biệt là mũi tên còn cắm trêи lưng nàng.
Mạnh Hiểu Dư bất chấp bản thân mệt mỏi, đỡ Linh Ngọc Nhi dựa vào lòng mình, sau đó nắm lấy mũi tên trêи lưng nàng, nhắm mắt hít sâu, tự an ủi mình: "Mạnh Hiểu Dư, ngươi nhất định được, không phải chỉ rút mũi tên thôi sao? Có gì phải sợ? Trước kia không phải cũng thường xem trêи TV sao, ngươi nhất định có thể." Tự an ủi một lúc lâu, Mạnh Hiểu Dư nắm chặt mũi tên, sau đó tay trái ôm chặt lấy eo Linh Ngọc Nhi, đôi mắt nhắm lại, tay phải dùng sức rút ra.
"Phốc, ân." Mũi tên được rút ra, Linh Ngọc Nhi hôn mê bỗng than đau một tiếng. Mạnh Hiểu Dư ném mũi tên trêи tay xuống, cởi bỏ đai lưng trêи người Linh Ngọc Nhi, cởi luôn cả áo ngoài cùng trung y của nàng, đến khi chỉ còn chiếc yếm nhỏ màu hồng phấn thêu hoa. Lúc này Mạnh Hiểu Dư không có tâm tình nhìn vóc dáng mê người của người trong lòng, nàng chỉ một mực chú ý đến vết thương không ngừng chảy máu của Linh Ngọc Nhi. Vốn Linh Ngọc Nhi mặc hắc y nên không thể thấy rõ miệng vết thương trêи lưng, hiện tại cởi hết y phục, Mạnh Hiểu Dư thấy rõ làn da quanh miệng vết thương đã biến thành màu đen.
Dù nàng có ngốc cũng đoán được mũi tên kia có độc, nhìn mức độ màu sắc trêи da cùng với miệng vết thương không ngừng chảy máu, có thể đoán được độc này rất mạnh. Nghĩ vậy cái khó ló cái khôn, Mạnh Hiểu Dư lấy Hàn Ngọc Ve giải bách độc trong người ra, cho vào miệng Linh Ngọc Nhi. Lại cởi y phục của mình, xé một mảnh vải của trung y quấn lấy miệng vết thương của Linh Ngọc Nhi. Vì chưa từng tham gia bất kỳ lớp sơ cứu nào nên Mạnh Hiểu Dư băng bó không đẹp còn không chặt. Theo lời nàng, có thể bao lấy miệng vết thương đã không tệ rồi, sao còn tốn thời gian để nó đẹp cùng chặt?
Băng xong, Mạnh Hiểu Dư giúp Linh Ngọc Nhi mặc lại y phục bị nàng cởi ra, bản thân cũng mặc y phục vào. Mặc xong y phục, nàng không màng bản thân vừa mệt vừa đói, cõng Linh Ngọc Nhi tiếp tục lên đường. Nàng hiểu rõ, dựa vào năng lực của mình, Linh Ngọc Nhi sẽ không khỏi hẳn, hiện tại cần phải tìm một đại phụ đến xem nàng, nhưng nên tìm đại phụ ở đâu đây? Nghĩ rồi Mạnh Hiểu Dư đưa mắt nhìn xung quanh, ngoài cây cối thì chỉ có cỏ, căn bản không có thôn làng hay cửa tiệm. Vì thế, Mạnh Hiểu Dư mù đường đã dùng cách nàng luôn dùng khi còn nhỏ để bắt đầu chọn đường đi.
Một tay nâng Linh Ngọc Nhi, một tay nhặt nhánh cây trêи đất, sau đó nhắm mắt xoay hai vòng, tiếp theo ném nhánh cây ra ngoài, cuối cùng mở mắt, nhánh cây chỉ hướng nào, nàng sẽ đi hướng đó.
Sự thật chứng minh, chỉ cần ngươi có hào quang nữ chủ, dù ngươi dùng phương pháp ngốc nghếch nào thì kì tích luôn xuất hiện.
Cõng Linh Ngọc Nhi dựa theo phương pháp chỉ định hướng đi ngu ngốc kia, đi tầm hai giờ, Mạnh Hiểu Dư đi đến một quan đạo mà cách đó không xa có một chiếc xe ngựa đang chạy về hướng các nàng.
Thấy xe ngựa chạy đến ngày càng gần, Mạnh Hiểu Dư không chút suy nghĩ cõng Linh Ngọc Nhi đến, muốn ngăn cổ xe ngựa không biết tên kia. Lúc này Mạnh Hiểu Dư đã không còn nhiều sức, không nói đến hơi thở của Linh Ngọc Nhi ngày càng mỏng manh, cần trị liệu kịp thời thì với thể lực tiêu hao quá mức của nàng đã không thể không khiến Mạnh Hiểu Dư liều mình ngăn xe ngựa, để chủ nhân xe ngựa mang bọn họ vào trấn tìm đại phu.
Không thể không nói hào quang nữ chủ thật sự rất mạnh, vì chủ nhân xe ngựa chẳng những dừng lại để các nàng lên xe, mà bản thân chủ nhân xe ngựa còn là một đại phu vô cùng nổi danh, mà người này lại là người Mạnh Hiểu Dư biết. Tuy nhiên lúc này Mạnh Hiểu Dư vẫn chưa biết. Vì khi gặp Mạnh Hiểu Dư, chủ nhân xe ngựa mặc nam trang hiện tại lại mặc nữ trang.
"Ai nha, thật sự cảm ơn ngươi! Nếu không phải gặp được ngươi, ta cũng không biết hiện tại nên làm gì mới tốt." Mạnh Hiểu Dư cảm kϊƈɦ nhìn về phía nữ nhân đang giúp Linh Ngọc Nhi thoa dược băng bó.
"Haha, đừng khách khí, gặp nhau tức là có duyên, phía trước không có thôn cũng không có cửa tiệm, ngươi có thể gặp được chúng ta này không phải xem như duyên phận sao?" Nữ tử áo vàng cười khẽ nói.
"Haha, ngươi nói cũng đúng." Mạnh Hiểu Dư gãi đầu ngây ngô cười nói. Sau đó không đợi nữ tử áo vàng nói gì đó, lại lên tiếng hỏi: "À.....à.....Bằng hữu của ta có sao không? Hẳn sẽ không chết, đúng không?"
Đối với câu hỏi hơi ngốc của Mạnh Hiểu Dư, nữ tử áo vàng cười khẽ, sau đó nói: "Cái này không chắc, thứ nhất nàng bị thương quá nặng hơn nữa còn trúng độc, độc đã xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, nếu không phải Hàn Ngọc Ve kịp thời ngăn chặn độc tính, bảo vệ tâm mạch của nàng, chỉ sợ giờ phút này nàng đã trở thành một cổ thi thể." Giọng nói nhàn nhạt không nghe ra chút tiếc hận nào giống như đang kể một câu chuyện bình thường. Vì vốn sống chết của Linh Ngọc Nhi không liên quan đến nàng, nếu không phải vì Mạnh Hiểu Dư, nàng cũng lười xem, huống chi ra tay cứu giúp? Danh tiếng Y Tiên Tuyệt Tâm của Tuyệt Tâm Đáy Vực của nàng cũng không phải vì nơi nàng ở mà nổi danh, hầu hết đều vì nàng tuyệt tình, thấy chết không cứu mà có.
Giọng nhàn nhạt của nàng khiến Mạnh Hiểu Dư nghe được hãi hùng khϊế͙p͙ vía: "Vậy.....vậy.....vậy hiện tại làm sao bây giờ? Chẳng lẽ không còn cách nào cứu nàng sao? Không phải Hàn Ngọc Ve có thể giải bách độc sao? Vì sao độc lại xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng của nàng?" Giọng Mạnh Hiểu Dư hoảng loạn, khi nàng nghe thấy nữ tử áo vàng nói Linh Ngọc Nhi sống chết không rõ. Nàng không biết vì sao mình lại đau lòng, vì sao lại khủng hoảng. Tóm lại khi nàng nghe thấy Linh Ngọc Nhi có thể sẽ chết, trong lòng Mạnh Hiểu Dư tràn ngập khủng hoảng cùng đau lòng không giải thích được.
"Tuy Hàn Ngọc Ve giải bách độc nhưng đó là khi vừa trúng độc, cho Hàn Ngọc Ve vào miệng mới có công hiệu. Với tình trạng của nàng mà nói, hẳn là sau khi trúng độc hơn một canh giờ sau mới dùng Hàn Ngọc Ve!" Nhìn thấy ánh mắt đau lòng cùng hoảng loạn của Mạnh Hiểu Dư, lòng nữ tử có chút ghen cùng không thoải mái. Ghen khi Mạnh Hiểu Dư đau lòng cho Linh Ngọc Nhi, không thoải mái vì Mạnh Hiểu Dư vì sinh tử của người này mà khủng hoảng. Vì cảm xúc này khiến nàng muốn cho Linh Ngọc Nhi thêm chút độc nữa, để nàng sớm gặp Diêm Vương một chút.
Vừa nghĩ vậy, nàng lập tức giật mình: "Mình đang làm sao vậy? Sao lại có suy nghĩ đáng sợ này? Tuy bản thân được gọi là Y Tiên Tuyệt Tâm nhưng dù mình không muốn cứu cũng chưa bao giờ vì tâm trạng không tốt mà lại muốn hạ thêm độc cho bệnh nhân để họ sớm được "giải thoát" như vậy! Vậy mà vừa rồi mình vì một nữ hài mà bỗng có suy nghĩ đáng sợ này." Nghĩ đến đây, nữ tử áo vàng ngẩng đầu nhìn Mạnh Hiểu Dư người khiến nàng hiện tại suy nghĩ tà ác kia, sau đó dưới biểu cảm nôn nóng, đau lòng của nàng, nói: "Ngươi không cần thương tâm, ta cũng không nói nàng nhất định sẽ chết......."
"Ý ngươi là ngươi có thể cứu nàng sao?" Không đợi nàng nói hết, Mạnh Hiểu Dư đã ngắt lời nàng, trong mắt tràn đầy chờ mong hỏi.
Nhìn thấy ánh mắt tràn đầy chờ mong của Mạnh Hiểu Dư, nữ tử áo vàng vô cùng muốn tát mình một cái. Vì sao mình lại nói vậy? Nhưng khi nhìn thấy hốc mắt ngập nước của Mạnh Hiểu Dư, nàng vẫn mềm lòng nói ra. Tốt rồi hiện tại mình không muốn cứu một người bỗng khiến mình đáng ghét cũng không được.
Tuy thầm mắng mình là đồ ngốc nhưng dưới ánh mắt đầy mong đợi của Mạnh Hiểu Dư, nàng vẫn gian nan giật đầu. Sau khi gật đầu xong, lại muốn đánh mình thêm hai cái, vừa đánh vừa mắng, sao lại mềm lòng nữa rồi!
"Thật sao? Ngươi thật sự có thể cứu nàng? Vậy thì quá tốt, cảm ơn ngươi, ngươi thật sự là người tốt." Nghe thấy lời nữ tử áo vàng, Mạnh Hiểu Dư vui vẻ, lướt quá người Linh Ngọc Nhi, ôm chặt lấy cổ nữ tử áo vàng, vui vẻ nói, sau đó hôn lên má nàng một cái. Lại tiếp tục cúi đầu săn sóc Linh Ngọc Nhi đang hôn mê.
Không nghĩ đến Mạnh Hiểu Dư sẽ đột nhiên ôm mình, còn hôn mình, nữ tử áo vàng vỗ nơi vừa bị hôn, khóe môi cong lên. Tâm tình vì nụ hôn bất ngờ kia thoáng chốc bay lên, ít nhất suy nghĩ thêm ít độc cho Linh Ngọc Nhi để nàng sớm gặp Diêm Vương đã không còn. Nhưng việc chán ghét Linh Ngọc Nhi vẫn không đổi, ít nhất khi nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư cẩn thận chiếu cố Linh Ngọc Nhi, sự chán ghét càng sâu hơn.
Nàng như nghĩ đến gì đó, cao giọng nói với nam tử đánh xe ngựa: "Dược nô, đổi hướng, không đến "Kỳ Vân Sơn", nhanh chóng đến Tuyệt Tâm Đáy Vực."
"Rõ, chủ nhân." Nam tử trung niên đánh xe ngựa sau khi nghe thấy phân phó, không hỏi vì sao, chỉ nhàn nhạt đáp lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.