Chương trước
Chương sau
Tại trấn nhỏ của Long Võ Quốc, trong một phòng của khách điếm.
"Tỷ tỷ, Dư nhi đã rời khỏi đây sao?" Trêи mặt Hàn Như Sương không giấu nổi sự thất vọng, giọng cực kỳ mất mát hỏi tỷ tỷ đang đứng cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Mấy ngày trước các nàng nghe được tin tức Dư nhi ở trấn nhỏ này từ Phi Tin Các, đã mã bất đình đề đi đến đây, nhưng vẫn chậm một bước. Lại nghe thấy chưởng quầy nói, Dư nhi đi cùng một thiếu niên trêи mặt có sẹo, bốn ngày trước không biết khi nào đã rời đi, vẫn chưa trở về. Ngay cả hành lý cũng không lấy, điều này không thể không khiến Hàn Như Sương lo lắng, nắm chặt đồng hồ điện tử Dư nhi thường đeo trêи cổ tay trong tay, Hàn Như Sương càng thêm lo lắng cho an nguy của Mạnh Hiểu Dư, ngoài lúc tắm cùng ngủ, hầu như đây là vật nàng luôn mang theo, hiện tại Dư nhi lại để nó lại khách điếm. Dư nhi của nàng rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì? Vì sao vật quan trọng như vậy lại ở khách điếm mà không kịp mang đi?
Khi Hàn Như Sương còn đang suy nghĩ rốt cuộc Mạnh Hiểu Dư đã xảy ra chuyện gì, Hàn Như Băng luôn im lặng lên tiếng.
"Ân, tin tức của Phi Tin Các là như vậy." Tay phải nắm chặt tờ giấy đã nhìn nhiều lần, Hàn Như Băng nhàn nhạt nói. Hai tháng đi tìm tiểu gia hỏa này, các nàng không chỉ một lần nhận được tin tức của tiểu gia hỏa. Nhưng mỗi lần khi các nàng đuổi đến đều nhận được tin tiểu gia hỏa đã rời đi. Nhưng lúc này đây, y phục bên người cũng chưa kịp lấy, người cũng đã biến mất mấy ngày. Này thì thôi đi, càng khiến người khác không thể tin lần này Phi Tin Các linh thông tin tức nhất lại không tra được nơi tiểu gia hỏa đi, nói ra thật khiến người khác bật người. Trêи giang hồ này còn có người Phi Tin Các không tìm thấy sao? Trừ phi người đó biến mất khỏi thế gian này.
Nghĩ đến biến mất khỏi thế gian này, lòng Hàn Như Băng chợt căng thẳng. Nàng nhớ đến lúc trước tiểu gia hỏa cũng đột ngột xuất hiện trước mặt mình cùng muội muội.
"Không......Sẽ không, chuyện này sao có thể xảy ra? Ngay cả tiểu gia hỏa cũng từng nói, tỷ lệ nàng trở về là nhỏ gần bằng không. Cho nên tiểu gia hỏa nhất định còn ở đây, chỉ là hiện tại nàng đi đến nơi bí ẩn nào đó khiến cho Phi Tin Các trong thoáng chốc không tra được." Hàn Như Băng không ngừng tự an ủi mình, nàng thật sự không dám nghĩ đến việc mất đi tiểu gia hỏa, chỉ thoáng nghĩ đến thôi cũng khiến nàng vô cùng đau lòng. Cho nên dù thế nào, nàng cũng không muốn mất đi tiểu gia hỏa, dù thế nào cũng không muốn. Vì mình cũng vì muội muội, nàng nhất định phải tìm được tiểu gia hỏa, sau đó vĩnh viễn để nàng bên cạnh mình, không bao giờ đánh mất nàng. Mà kẻ bắt tiểu gia hảo kia, nàng nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua. Dù ngươi là đạo tặc hay là người nào khác, dám động đến người của nàng, nàng nhất định sẽ không để yên cho kẻ đó.
Tuyệt Tâm Đáy Vực.
Theo nữ tử áo vàng lên đường ngày đêm, sau khi vào Thanh Trúc Uyển của nàng, dược nô đã ôm Linh Ngọc Nhi đang hôn mê vào một phòng tiểu trúc. Mạnh Hiểu Dư thì đi theo nữ tử áo vàng đến một phòng khác lấy dược phẩm trị độc cho Linh Ngọc Nhi.
Chuyện lấy dược, một mình nữ tử áo vàng đi là được. Vì sao Mạnh Hiểu Dư cũng đi theo? Đây hoàn toàn là chủ ý của nữ tử áo vàng. Nguyên nhân rất đơn giản, nàng không muốn Mạnh Hiểu Dư bên cạnh Linh Ngọc Nhi, dù Linh Ngọc Nhi đang hôn mê, nàng cũng không muốn. Còn vì sao không muốn, nàng vẫn chưa hiểu rõ.
"Vân Hạm tỷ tỷ, này là dược gì vậy? Nhìn thật xấu!" Mạnh Hiểu Dư cầm lấy một loại thảo dược trong số dược liệu nữ tử áo vàng đưa nàng, Mạnh Hiểu Dư đã biết nàng là công tử tuấn mỹ lần trước gặp ở Phú Vân Thành, mà nương pháo nam đi cùng Nam Cung Vân Hạm, lại là Lục công chúa của Long Võ Quốc cũng là biểu muội của Nam Cung Vân Hạm. Khi nghe thấy tin này, Mạnh Hiểu Dư chấn kinh một phen. Nhưng cũng chỉ một lát rồi nàng bình tĩnh tiếp nhận. Dù sao nàng cũng đến từ thế kỷ 21, cốt truyện cẩu huyết nào mà chưa từng xem qua trêи TV, này vốn không làm nàng kinh ngạc hồi lâu.
"Độc dược." Nam Cung Vân Hạm đang tìm kiếm dược liệu mình cần, nghe Mạnh Hiểu Dư hỏi, đáp.
"Độc dược?" Nghe thấy hai chữ độc dược, Mạnh Hiểu Dư suýt ném dược liệu trong tay. Nhưng sau đó nàng nghĩ, trước kia xem tiểu thuyết võ hiệp, các đại phu thường dùng cách lấy độc trị độc để trị thương, nghĩ vậy Mạnh Hiểu Dư lại hỏi: "Là muốn lấy độc trị độc sao?" Lời này quả thực rất ngốc, nàng vừa hỏi xong đã hối hận. Nếu không phải, vậy nàng lấy dược liệu này làm gì.
"Ân." Nam Cung Vân Hạm không cảm thấy câu hỏi của Mạnh Hiểu Dư rất ngốc, nàng chỉ nhẹ "ân" xem như đáp lời, cuối cùng nói: "Ngươi xem như thông minh, nghe thấy những thứ đó là độc dược, lại nghĩ đến ta dùng phương pháp lấy độc trị độc trị thương cho bằng hữu ngươi."
Mạnh Hiểu Dư nghe Nam Cung Vân Hạm nói xong, chỉ cười gượng, sau đó bất đắc dĩ nghĩ: "Không phải do ta thông minh, chỉ cần là người xuyên không đều có thể đoán được! Dù sao phương pháp này luôn xuất hiện trong các tiểu thuyết kiếm hiệp."
"Hy vọng có thể dùng được." Sau khi tìm được rất nhiều độc dược, Nam Cung Vân Hạm nói với Mạnh Hiểu Dư.
Mạnh Hiểu Dư bị Nam Cung Vân Hạm ngắt ngang suy nghĩ, hồi thần nhìn thấy trong ngực mình có rất nhiều độc dược. Mà trong ngực Nam Cung Vân Hạm cũng ôm mấy hộp gỗ, nhìn thấy vậy, khóe môi Mạnh Hiểu Dư không khỏi run rẩy, thầm nghĩ: "Nhiều độc dược như vậy, Linh Ngọc Nhi phải ăn bao lâu mới hết đây!"
"Này không phải cho nàng ăn, mà là dùng cho việc khác." Như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, Nam Cung Vân Hạm giải thích.
"Sao? Dùng làm gì?" Nghe Nam Cung Vân Hạm nói, Mạnh Hiểu Dư tò mò hỏi.
"Chờ lát nữa ngươi sẽ biết." Khóe môi Nam Cung Vân Hạm khẽ cong. Nói xong, không đợi Mạnh Hiểu Dư nói tiếp, xoay người trở về.
Mạnh Hiểu Dư nhìn thấy, cũng nâng bước đi theo, tuy nàng rất muốn biết câu trả lời nhưng nếu Nam Cung Vân Hạm không nói, vậy nàng cũng không hỏi, dù sao lát nữa cũng sẽ biết.
Nửa canh giờ sau......
"Đây là việc khác mà ngươi nói?" Mạnh Hiểu Dư mặt đầy hắc tuyến chỉ vào một nồi sắt thật lớn trêи bếp, bên trong là nước cùng độc dược các nàng đã hái, phía trêи lồng hấp là Linh Ngọc Nhi đang hôn mê.
"Phải! Đây là cách chương cốt, là phát minh của sư phụ ta." Nam Cung Vân Hạm vừa chú ý lửa, vừa trả lời Mạnh Hiểu Dư.
".......Sư phụ ngươi là đại phu mà không phải đầu bếp?" Mạnh Hiểu Dư đã không thể nói nên lời.
"Ta chắc chắn, hơn nữa, sư phụ ta đã từng dùng phương pháp này chữa hết cho rất nhiều người." Nghe giọng nghi ngờ của Mạnh Hiểu Dư, Nam Cung Vân Hạm nghiêm túc nói.
"..........Được rồi! Là kiến thức của ta hạn hẹp." Nhìn Nam Cung Vân Hạm nghiêm túc, Mạnh Hiểu Dư nói. Nhưng nàng vẫn thầm nghĩ: "Này rốt cuộc là người thế nào lại có thể nghĩ đến phương pháp trị liệu xuất chúng như vậy! Đem người bỏ vào lồng hấp như đang hấp màn thầu cũng có thể chữa bệnh sao? Này rốt cuộc là thế nào!"
"...........Ngươi chắc chắn sẽ không hấp chín nàng?" Mạnh Hiểu Dư vẫn rất quan tâm Linh Ngọc Nhi, nàng thật sự sợ Nam Cung Vân Hạm không cẩn thận sẽ hấp chín Linh Ngọc Nhi, nhìn lửa lớn như vậy, tâm Mạnh Hiểu Dư không khỏi bất ổn.
"Haha, ngươi yên tâm, củi này đều đã được ngâm vào dược liệu đặc biệt, thoạt nhìn cháy lớn nhưng trêи thực tế lại không sinh ra nhiều nhiệt lượng, hơn nữa bốn phía của lồng hấp có khe hở rất lớn, có thể tản phần lớn nhiệt lượng ra." Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư lo lắng, Nam Cung Vân Hạm cười khẽ giải thích.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.