Binh khí chạm nhau tạo nên từng tiếng vang, "phanh", nam tử trung niên nâng kiếm đẩy trường kiếm hướng về phía mặt mình, lúc này đôi môi Mạnh Hiểu Dư khẽ nhếch hơi thở hơi nhuyễn, thể lực của nàng đã sắp không chống đỡ được. Lúc này nàng vô cùng hối hận, hối hận vì sao lúc trước không chăm chỉ học kiếm pháp với lão già thúi kia, để hiện tại nàng chỉ có thể miễn cưỡng ngăn cản, không thể đánh trả chút nào. Mạnh Hiểu Dư cũng thầm thề trong lòng, chờ nàng thoát khỏi chỗ này, nhất định sẽ chăm chỉ luyện kiếm pháp, nàng không bao giờ muốn trải nghiệm cảm giác bị người khác áp đảo như vậy nữa đâu, hơn nữa lại còn không có sức phản kháng. Trong lòng đầy oán hận thề nhưng trêи tay vẫn ngăn cản từng đòn kiếm của nam tử trung niên. "Tiểu nha đầu, ngươi dám lừa lão phu?" Một tiếng rống vang lên, một thân ảnh lam sắc gia nhập vào cuộc chiến giữa hai người, người gia nhập vào là Triệu Thiên Du vừa bị Mạnh Hiểu Dư dùng Thiên Niên Tuyết Tham dẫn đi. "Hừ.....ta.....ta lừa ngươi khi nào? Không phải đã trả Thiên Niên Tuyết Tham lại cho ngươi sao?" Vì có thêm Triệu Thiên Du, Mạnh Hiểu Dư vốn đã chỉ cố sức chống cự hiện tại thì gian nan hơn, nàng nghiêng người tránh khỏi công kϊƈɦ của Triệu Thiên Du, sau đó nâng kiếm ngăn cản nam tử trung niên, hơi thở dốc. "Hừ! Ngươi thật sự trả lại Thiên Niên Tuyết Tham cho lão phu nhưng không có Huyền Phong lệnh." Triệu Thiên Du ra tay công kϊƈɦ Mạnh Hiểu Dư, giọng nén giận nói. "Haha, Huyền Phong lệnh vốn không phải của Triệu gia các ngươi, vì sao ta phải trả lại cho ngươi?" Mạnh Hiểu Dư vừa cười nói vừa cố gắng ngăn cản đòn tấn công sắc bén của Triệu Thiên Du và nam tử trung niên. "Ngươi tìm đường chết." Nam tử trung niên hét lớn, hắn công kϊƈɦ nhanh hơn, hầu như mỗi đường kiếm đều đâm đến Mạnh Hiểu Dư, không cho nàng cơ hội thở dốc. Theo nam tử trung niên đột nhiên thay đổi, Triệu Thiên Du cũng tấn công nhanh hơn. Hai người dùng toàn lực công kϊƈɦ Mạnh Hiểu Dư, lúc này nếu không phải nàng đang mặc Tuyết Ti Nhuyễn Giáp trêи người, chỉ sợ thân hình nhỏ gầy của nàng đã sớm không biết bị nam tử trung niên đâm thủng bao nhiêu lần. Cũng vì thế, Mạnh Hiểu Dư càng quyết định sẽ không trả lại những bảo vật trong mật thất. Nhấc chân đá tay đang đánh đến của Triệu Thiên Du, lại dùng Thái Cực Kiếm đánh với nam tử trung niên, sau đó bước chân khẽ chuyển thân hình quay nhanh, xoay người đánh lui Triệu Thiên Du. Không thể không nói khi bị ép vào đường cùng, tiềm năng của con người sẽ bộc lộ ra, Mạnh Hiểu Dư chính là ví dụ điển hình. Dưới tình thế cấp bách nàng đã dùng Thái Cực Kiếm Pháp đánh trả khiến cho không chỉ Triệu Thiên Du và nam tử trung niên sửng sốt, cả Mạnh Hiểu Dư cũng kinh ngạc. Nàng rất khó tưởng tượng được môn võ được xem là bài tập thể ɖu͙ƈ như Thái Cực Kiếm ở thế kỷ 21, lại có thể phát huy tác dụng tốt như vậy. Phát hiện này khiến nàng vô cùng vui vẻ, cũng tăng thêm không ít cảm giác an toàn. Lúc nãy dùng kiếm pháp sơ cấp của lão già thúi kia không thể nào ngăn cản được công kϊƈɦ của bọn hắn, hiện tại nàng dùng Thái Cực Kiếm ít nhất có thể cố gắng ngăn cản đợt tấn công khiến cho nàng tăng thêm chút tự tin. Trong lòng nghĩ vậy Mạnh Hiểu Dư cũng làm vậy, nàng bắt đầu thong thả đánh chiêu thức của Thái Cực Kiếm. Vì chiêu thức Mạnh Hiểu Dư đột nhiên thay đổi khiến cho Triệu Thiên Du không dám tùy tiện công kϊƈɦ mà nam tử trung niên tuy tạm dừng một chút nhưng hắn lại lập tức giơ kiếm đánh đến Mạnh Hiểu Dư, vì hắn quan sát thấy kiếm pháp của nàng không chỉ thong thả còn mềm yếu vô lực, hắn cảm thấy kiếm pháp này không có chút lợi hại. Nhưng suy nghĩ này chưa đến một phút đã sụp đổ. Kiếm đầu tiên của nam tử trung niên dùng sáu bảy phần lực bên trong lại không thể đâm vào mặt Mạnh Hiểu Dư. Vốn tưởng rằng chiêu này có thể khiến Mạnh Hiểu Dư phải chết nhưng mà hắn lại không ngờ khi trường kiếm cách mặt nàng ba thước lại bị Mạnh Hiểu Dư nâng kiếm phá vỡ. Ngay sau đó, nàng cầm kiếm Truy Vân vẽ một vòng tròn, đánh về phía hắn, trường kiếm trong tay hắn đột nhiên nặng lên. Nam tử phát hiện không ổn vội vàng xoay người nhưng không ngờ kiếm trong tay Mạnh Hiểu Dư dính vào thân kiếm của hắn khiến cho thanh kiếm không thể rời khỏi, chỉ có thể làm theo động tác trong tay của Mạnh Hiểu Dư. Ban đầu nam tử trung niên chỉ cảm thấy kiếm trong tay đang vì lực của Mạnh Hiểu Dư mà làm theo động tác của nàng nhưng sau mười lăm phút, sắc mặt hắn trắng bệch khi phát hiện thể lực và nội lực của mình đang dần xói mòn, điều này khiến hắn kinh ngạc cùng sợ hãi cực độ. Triệu Thiên Du quan sát trận chiến phát hiện không ổn, chợt quát một tiếng, nhấc chân nhảy lên không trung, năm ngón tay đánh vào vai trái Mạnh Hiểu Dư. Thấy động tác của hắn, Mạnh Hiểu Dư thầm mắng đê tiện, sau đó vội vàng rút kiếm ngăn cản đòn tấn công hắn. Sau khi công kϊƈɦ bất thành, Triệu Thiên Du không tiếp tục công kϊƈɦ mà xoay người đến đỡ lấy nam tử trung niên vì mệt mỏi mà ngã xuống đất, mặt quan tâm hỏi: "Tứ đệ, đệ không sao chứ?" "Đại ca, đệ không sao, chỉ có chút mệt thôi." Hắn mệt mỏi đáp. Nghe hắn nói vậy, Triệu Thiên Du hơi an tâm, vừa định nói câu đệ không sao thì tốt rồi nhưng vừa mở miệng đã kêu lên, sau đó cảm giác được đau đớn ngay chân mình. Triệu Thiên Du lập tức quay đầu nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư đang đỡ Linh Ngọc Nhi bị tứ đệ của mình đả thương, mắng "đê tiện". Mạnh Hiểu Dư đỡ lấy Linh Ngọc Nhi chỉ nhún vai, không chút để ý nói: "Các ngươi cũng không tốt hơn là bao." Sau đó đỡ Linh Ngọc Nhi chuẩn bị rời khỏi nơi quỷ quái này. Vừa rồi thừa dịp Triệu Thiên Du cùng tứ đệ của hắn biểu diễn một màn huynh đệ tình thâm, Mạnh Hiểu Dư đã tặng cho Triệu Thiên Du một phát Thần Kiếm chỉ, đả thương đùi phải hắn. Tuy cách làm này hơi không đạo đức, nhưng nàng lại không cảm thấy có chỗ nào bất ổn. Theo lời Mạnh Hiểu Dư thì trước nay ta chưa từng nói mình là người tốt, huống hồ lão gia hỏa Triệu Thiên Du kia cũng không phải người tốt lành gì, vì sao ta phải áy náy? Nâng Linh Ngọc Nhi chậm rãi đi đến bức tường biên cao cao, nhìn nó, Mạnh Hiểu Dư phát sầu: "Cao như vậy làm sao có thể nhảy qua đây? Nếu một mình mình hẳn không thành vấn đề, nhưng......" Nghĩ rồi nàng quay đầu nhìn Linh Ngọc Nhi đang được mình đỡ, nàng rất muốn hỏi Linh Ngọc Nhi: "Có thể tự mình nhảy qua không?" Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của nàng, cùng vết máu chưa khô trêи khóe môi lập tức lắc đầu không hỏi. Nhưng Mạnh Hiểu Dư lại tiếp tục buồn rầu: "Linh Ngọc Nhi không thể dùng khinh công, vậy các nàng làm sao rời khỏi đây? Chẳng lẽ đi ra bằng đại môn sao." Nghĩ vậy Mạnh Hiểu Dư nhìn hai người đang ngồi xếp bằng vận công cách đó không xa, lắc đầu phủ định. Nàng không còn sức để đánh nhau với bọn hắn nữa, nàng chỉ có thể thầm thở dài: "Ai! Xem ra ta chỉ có thể cõng ngươi bay ra khỏi nơi này, hy vọng thượng đế phù hộ ta sẽ không vì quá đói mà ngã xuống." Nghĩ rồi Mạnh Hiểu Dư chuẩn bị ngồi xuống cõng Linh Ngọc Nhi bị thương, rời đi. Khi Mạnh Hiểu Dư vừa xoay người chuẩn bị cõng Linh Ngọc Nhi, không biết Linh Ngọc Nhi làm sao bỗng đẩy ngã nàng: "Ngươi đẩy ta làm......" Chữ "gì" còn chưa nói ra đã thấy Linh Ngọc Nhi ngã xuống đất, trêи lưng cắm một mũi tên. Mạnh Hiểu Dư không ngốc, khi nàng nhìn thấy tình huống này, nàng biết Linh Ngọc Nhi đẩy nàng là vì muốn cứu nàng. Nhìn thấy trêи lưng nàng đỏ thẫm, Mạnh Hiểu Dư tức giận trừng mắt nam tử trẻ tuổi mặc trường bào hồng sắc tay cầm cung tiễn trong đám người Triệu Thiên Du, nàng không biết hắn lấy cung tiễn lúc nào. Nàng chỉ biết hiện tại mình rất tức giận, cảm giác tức giận chưa từng nhiều như vậy. Giơ tay không còn nhiều chân khí, Mạnh Hiểu Dư căm giận bắn về phía hắn. Nếu phát này chuẩn xác đánh trúng hắn, Mạnh Hiểu Dư có thể chắc chắn, dù hắn may mắn tránh được điểm yếu thì cũng sẽ khiến hắn bị trọng thương. Vì nàng đã nhắm thẳng vào tim của hắn, hơn nữa chắc chắn rằng với võ công của tên kia sẽ không thể tránh thoát. Cho nên sau bắn xong Mạnh Hiểu Dư không quay đầu lại, xoay người cõng Linh Ngọc Nhi bị thương trêи lưng, dùng chút nội lực cuối cùng trong người bay khỏi nơi suýt nữa các nàng đã mất mạng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]