"Chú Tiêu chú làm sao vậy?" Phó Vịnh Hạm tỏ ra lo lắng, thoạt nhìn giống như đang luống cuống chân tay, "Chú không sao chứ? Có cần đi bệnh viện không?"
Tiêu Trùng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Phó Vịnh Hạm, nhất thời cảm thấy cơn đau vơi đi hơn nửa. Ông ta cười "hắc hắc" rồi giơ tay với Phó Vịnh Hạm: "Chú không sao, chỉ là ngã một cái, không có vấn đề gì. Tiểu Phó cháu giúp chú Tiêu vào phòng nghỉ ngơi là được."
Đáy mắt Phó Vịnh Hạm lạnh hơn.
Chưa kể đến cái căn phòng hơn tám trăm năm chưa quét tước của Tiêu Trùng, có khi còn bẩn hơn cả phòng trọ ở tầng hầm của Hà Ngọc, mà quan trọng hơn là muốn lôi kéo Phó Vịnh Hạm vào phòng để giở trò! Người có não liếc mắt một cái là nhận ra!
Xem ra bị giáo huấn một lần vẫn chưa đủ!
Phó Vịnh Hạm vẫn bình tĩnh trưng ra vẻ mặt giả vờ lo lắng chạy đến cạnh ông ta. Hai mắt Tiêu Trùng phát sáng nhìn chằm chằm Phó Vịnh Hạm, không còn chú ý chỗ khác.
Đột nhiên, thắt lưng ông ta nhói lên một cơn đau kịch liệt, nhất thời kêu lên thảm thiết rồi lại ngã quỵ xuống!
Một cục đá lăn từ trong quần ông ta xuống, hòa vào đống đá sỏi trên mặt sân.
Phó Vịnh Hạm đã lâu không giáo huấn người khác như vậy. Lần này dùng tiểu xảo đùa giỡn người ta, trong lòng không nhịn được có chút đắc ý y hệt thời trẻ tuổi.
"Chú Tiêu thật sự không sao đấy chứ?"
Phó Vịnh Hạm lại giả trang bộ dáng sợ hãi như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-ngu-tru-trong-sinh/1035953/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.