Cảnh Dung móc ra 53 lượng bạc mà Vệ Dịch đã làm rơi, cực kỳ trịnh trọng giao vào trong tay Lang Bạc.
Hắn còn không quên nói, "Nhớ kỹ, ngươi thiếu bổn vương 53 lượng."
"Thuộc hạ đã biết."
Cầm 53 lượng bạc, trái tim Lang Bạc rỉ máu, nhét vào trong tay Vệ Dịch, dời mắt qua một bên, không dám nhìn chúng.
Vệ Dịch lấy được bạc, lúc này mới vui vẻ leo lên xe ngựa, dường như không cảm thấy nóng nữa!
Hắn đâu biết rằng, Lang Bạc gần như muốn khóc.
Một lát sau, bọn họ tiếp tục lên đường.
Gần tới giờ Dậu, xe ngựa đã tới An Phủ huyện.
An Phủ không lớn cũng không nhỏ, phong cách kiến trúc giống như một trấn nhỏ ở Giang Nam, ngoại trừ ba con phố lớn, cơ bản đều là những con hẻm nhỏ phức tạp, không được phồn vinh lắm, nhưng cũng không thể xem là vùng núi nghèo hẻo lánh.
Hơn nữa nơi đây dựa núi gần sông, cực kỳ an nhàn.
Ngay khi xe ngựa tiến vào trong huyện thành, lập tức thu hút ánh mắt của rất nhiều người.
Mặc dù An Phủ nằm dọc theo đường quốc lộ, nhưng không phải là con đường duy nhất đi tới kinh thành. Thậm chí có thể nói, đó là một trong những con đường xa nhất có thể đi tới kinh thành. Bởi vì, nếu như đi từ An Phủ tới kinh thành, sẽ mất thêm một ngày đi đường.
Vì vậy, rất nhiều người buôn bán và người đi đường đều đi lối tắt, thông thường đều sẽ vòng qua An Phủ, chuyển hướng qua đi đường nhỏ trước khi quay lại đường quốc lộ, không cần phải trì hoãn thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-ngo-tac-hoa-cot/361562/chuong-442.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.