Sau vụ bị trộm rương, người gánh hát đêm đó cực kỳ cẩn thận, bởi vì lo lắng lại xảy ra chuyện xấu, bọn họ đã lên đường trước khi bình minh ló dạng.
Trước khi bọn họ lên đường, tam nương đã trả đầy đủ bạc theo giá của ba cái rương kia.
Lão bầu gánh cầm bạc bồi thường, cơn giận trong lòng đều tiêu tan hết, vui tươi hớn hở rời đi.
Nghe nói trước khi đi, Chiên Mạt cô nương còn cố ý để lại cho Mộ Nhược một tờ giấy.
Nội dung trên đó viết gì, không ai biết được!
Không lâu sau, mặt trời ló dạng, Cảnh Dung hạ lệnh xuất phát.
Khi Kỷ Vân Thư thu dọn đồ xong thì ra khỏi phòng, nhìn thấy tam nương đang đứng ở trước cửa phòng Mộ Nhược, dựa lưng vào trên lan can gỗ đỏ, cánh tay trắng nõn vươn về phía trước, giữa ngón trỏ và ngón giữa thon dài kẹp một tờ giấy ố vàng.
Lắc qua lắc lại!
Giống như đang thưởng thức thứ gì đó thú vị.
Mộ Nhược mở cửa, vươn eo lười đi ra từ bên trong, xoa nhẹ đôi mắt nhập nhèm, nhìn tam nương đang đứng ở bên ngoài cửa.
"Tỉnh rồi?" Tam nương dịu dàng nói một tiếng.
Mộ Nhược lạnh lùng cười nhạo một tiếng, ánh mắt chú ý tới tờ giấy trên tay nàng ta.
"Có cái gì cho ta?"
"Đoán rất chuẩn, đúng là cho ngươi."
"Phối phương ủ rượu?"
"Thứ này còn thú vị hơn."
Mộ Nhược vuốt cằm, "Chẳng lẽ, là khế đất của khách điếm này? Tam nương có thể bỏ được, ta đây sẽ cung kính không bằng tuân mệnh."
Nói xong, hắn vươn tay ra bắt lấy tờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-ngo-tac-hoa-cot/361561/chuong-441.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.