"Cái này có gì mà lợi hại chứ!" Lục Cẩn Ngôn nhàn nhạt nói. "Ngay cả bác sĩ thực tập nào cũng có thể làm được!"
"Mặc kệ nói thế nào, anh vẫn rất lợi hại mà!" Diệp Lam Nhi cười, "Sao anh lại khiêm tốn như vậy chứ?"
"Không phải khiêm tốn. Quả thật không có gì đáng tự hào mà. Tất cả thầy thuốc đều được học về sơ cứu lúc khẩn cấp, cái này có gì đáng khen ngợi chứ?" Lục Cẩn Ngôn lau xong tay, quơ quơ chai nước chỉ còn gần nửa uống hai ngụm, vặn chặt nắm rồi ném vào thùng rác sau lưng.
"Đi thôi!" Lục Cẩn Ngôn rất tự nhiên mà kéo bàn tay Diệp Lam Nhi.
Diệp Lam Nhi có chút khó chịu nhưng không giãy ra.
"Anh cứu sống được một mang người, không cảm thấy tự hào sao?"
"Cứu sống sao? Anh đâu làm miễn phí!"
Diệp Lam Nhi chỉ cười chứ không nói gì.
"Hôm nay có vui không?"
"Ừ.Mặc dù phim hơi nhàm chán một chút, hoa hồng hơi héo nhưng em em vẫn rất vui."
Lục Cẩn Ngôn dừng bước, quay đầu nhìn Diệp Lam Nhi,buông lỏng bàn tay cô, đặt nhẹ trên bả vai. Sau đó, cả người tiến sát gần cô.Diệp Lam Nhi theo bản năng ngửa đầu ra sau: "Anh làm gì vậy?" Lục Cẩn Ngôn đưa tay lấy chiếc lá khô trên tóc cô, vuốt ve lại mái tóc, tròng mắt đen không lường được: "Cảnh giác với anh như thế sao? Trông anh giống hạng người chuyên có ý đồ bất chính à?"
"Không phải, là em không có quen thôi!"
"Vẫn nên tập làm quen đi." Lục Cẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-minh-tinh-va-anh-chang-bac-si/2899351/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.