Lục Cẩn Ngôn vẫn thản nhiên nhìn cô: "Anh cũng không thích ăn mấy thứ này!"
"À." Diệp Lam Nhi thu hồi tầm mắt nhìn về phía trước.Mấy giây sau không nhịn được mà quay đầu hỏi anh, "Lục Cẩn Ngôn! Sao anh cứ nhìn em chằm chằm vậy?"
Lúc này,Lục Cẩn Ngôn mới thu hồi ánh mắt, nhìn về màn hình, thản nhiên nói một câu: "Chỉ nhìn một chút mà thôi không có ý gì!"
Đôi tình nhân phía trước vẫn ôm nhau thân thiết, hai cơ thể dính sát như kẹo cao su.Ánh mắt Lục Cẩn Ngôn nhìn qua bọn họ hơi nhăn đầu lông mày một chút.
120 phút sau,phim hết mọi người lục tục kéo nhau ra về.Lục Cẩn Ngôn đi ở ngoài, tránh sự va chạm của người khác cho cô.
Không khí bên ngoài thật tốt, đây là Diệp Lam Nhi sau khi ra khỏi rạp chiếu phim cảm khái,cô thả thậm bước chân,Lục Cẩn Ngôn đề nghị: "Hay là chúng ta đi dạo một chút?"
"Vâng!"
Hai người đi dọc theo con đường nhỏ cạnh rạp chiếu phim mà tản bộ, đi ngang qua một cửa hàng bán hoa của một ông lão,Lục Cẩn Ngôn dừng bước, dùng 100 Tệ mua mấy bông hồng cuối cùng cho Diệp Lam Nhi,nói: "Ăn cơm, xem phim, tặng hoa, không thể thiếu cái nào được!"
Diệp Lam Nhi dở khóc dở cười, nhận hoa nói tiếng cảm ơn với anh.
"Diệp Lam Nhi!" Đột nhiên Lục Cẩn Ngôn mở miệng.
"Hả?"
"Ba mẹ gọi em là gì?"
"Anh hỏi nhũ danh của em sao? Gọi là Lam Nhi ạ!"
"Lam Nhi!" Anh chậm rãi gọi tên cô.
Cảm thấy vẫn chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-minh-tinh-va-anh-chang-bac-si/2899352/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.