"Không có việc gì thì em cũng không cần phải gấp gáp giải thích như thế đâu."Lục Cẩn Ngôn lạnh nhạt nói, "Vừa rồi anh cũng đã nói, chúng ta hẹn hò thì có đụng chạm một chút cũng là điều bình thường. Nếu em muốn anh làm gì, có thể nói thẳng. Chỉ cần trong phạm vi hợp lý anh sẽ không từ chối đâu!"
Diệp Lam Nhi : ". . . . . "
"Nếu như anh muốn làm gì, cũng sẽ nói thẳng với em. Mà trên lý thuyết, em cũng không nên từ chối anh."Lục Cẩn Ngôn thản nhiên mà bổ sung.
Diệp Lam Nhi : ". . . . . . . . "
"Đi thôi." Lục Cẩn Ngôn kéo tay Diệp Lam Nhi, "Anh đưa em về!"
"Rơi hết rồi."Diệp Lam Nhi liếc mắt nhìn mấy bông hoa hồng trên mặt đất.
Lục Cẩn Ngôn nhặt lên, phát hiện hoa cũng héo rũ cả,thuận tay ném vào thùng rác bên cạnh,"Thôi, bỏ đi.Không cần những thứ này."
"Anh thật lãng phí!"Diệp Lam Nhi cảm thấy đau lòng không thôi.
Lục Cẩn Ngôn cười khẽ một tiếng, "Lần sau anh sẽ tặng em thứ tốt hơn."
Lục Cẩn Ngôn đưa Diệp Lam Nhi về.Trước khi xuống xe,Diệp Lam Nhi hỏi anh, "Nếu như em đồng ý kết giao với anh. Vậy thì anh còn đi xem mắt không?"
"Không biết."
"Tính em có chút trẻ con, anh có ghét bỏ em không?"
"Không biết."
"Sau này, nếu như em đến muộn, anh sẽ giận em chứ?"
"Không biết."
"Nếu như. . . ."
"Không biết." Anh mở nhạc, nghiêng đầu nhìn cô, tròng mắt đen láy như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-minh-tinh-va-anh-chang-bac-si/2899350/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.