Diệp Lam Nhi đi ra cửa công ty,nhìn thấy xe Lục Cẩn Ngôn dừng ở cách đó không xa nổi bật bên cạnh một cái cột mốc đường.
Diệp Lam Nhi sửng sốt, sau lưng là Từ My và chị Châu tay trong tay, cười nói vui vẻ đi ra.
“Lam Nhi, về nhà luôn, hay là đi hẹn hò?” Chị Châu nhìn thấy Diệp Lam Nhi chần chừ phía trước, cười hỏi một câu.
“Vâng, bạn của em ở bên kia chờ em, em phải đi trước.” Diệp Lam Nhi nói xong cũng hướng phía Lục Cẩn Ngôn đi tới.
Từ My đưa mắt nhìn chiếc xe phía cột mốc đường, mơ hồ có chút quen thuộc, mấy giây sau cô ta nhận ra đó là xe ai, lạnh lùng cười một cái.
Diệp Lam Nhi lên xe Lục Cẩn Ngôn,hỏi anh: “Sao anh lại lái xe tới công ty em?”
“Có chuyện gì không ổn à?” Lục Cẩn Ngôn hỏi ngược lại.
“Anh xem mắt quá nhiều, có lẽ đã quên mất có lần từng xem mắt một cô gái họ Từ,chính là đồng nghiệp cùng bàn với em.”
“À?” Lục Cẩn Ngôn thản nhiên như cũ, “Coi như anh và đồng nghiệp em xem mắt, thì anh lái xe đến cửa công ty em có quan hệ gì?”
Diệp Lam Nhi đỡ trán: “Anh có hiểu cái gì gọi là…. Xấu hổ không? Em và Từ My mỗi ngày đều cúi đầu không thấy ngẩng đầu liền thấy, có lúc mặc quần áo giống nhau cũng sẽ cảm thấy lúng túng, huống chi còn chung đụng một người đàn ông.”
“Chung đụng một người đàn ông?” Lục Cẩn Ngôn lơ đễnh, “Cách nói này gọi là vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-minh-tinh-va-anh-chang-bac-si/2899349/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.