Tiếng cười cất lên:“Lão đại, còn có tôi.” Cậu ta nói rất nhẹ nhàng, tuy hình tượng anh hùng của cậu ta vừa bị hòn đá làm hỏng, song cậu vẫn có thể đi tiếp trên con đường anh hùng của mình.
Cậu muốn giúp người cậu coi là lão đạinày hoàn thành ước muốn của cô, chẳng phải chỉ là quãng đường cuối cùngthôi sao.
“Cậu có thể không?” Tả Tư Viêmtrợn mắt khinh thường, thân hình Dư Châu rất nặng, người này, toàn thângầy không được mấy lạng thịt nữa là, gió thổi qua còn sợ sẽ ngã, cònmuốn cõng Dư Châu trên lưng, lưng cậu ta còn kém Dư Châu nhiều lắm.
“Ta có thể.” Trình Vũ kéo ống tay áo của mình lên, gập tay lại, “Nhìn xem, tôi có cơ bắp đấy nhé.”
Trên mặt Dư Châu chảy xuống ba đường hắc tuyến, cơ bắp, nhỏ như cái chân gà mà cũng được gọi là cơ bắp hả.
“Tôi đoán bên trong chỉ có không khí thôi.” Tả Tư Viêm nhìn cánh tay mảnhkhảnh chỉ có chút xương và da kia, nhìn kĩ, cũng không nhìn ra chút thịt nào chứ đừng nói là cơ bắp.
“Lão đại, học trưởng thật biết nóiđùa, tuy tôi không cường tráng, nhưng có thể đủ để cõng lão đại trênlưng.” Vụng về vuốt đầu, đột nhiên, ánh mắt cậu ta như sáng bừng lên,trong trẻo, cậu biết mình rất gầy, rất vô dụng, nhưng, cậu muốn cho lãođại hết phần sức lực đang có, bởi vì, đó là người đã cứu mạng cậu.
Theo bản năng mà đẩy cậu ra, khiến cho cậu cảm động không thôi. Cho nên,người con gái cậu nhận định là lão đại này, lại đang gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-luu-manh-song-lai-ngoai-y-muon/2109200/quyen-1-chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.