“Lão đại.” Trình Vũ nghiêm mặt lại, đứng trước mặt Dư Châu. 
Sau đó, xoay người lại, giống như bọn Dư Dịch trước đó, ngồi xổm xuống.“Lão đại, tôi vẫn luôn muốn làm được gì đó cho cậu, tôi vẫn cho là chính mình không đủ dũng cảm, tính cách lại nhu nhược, dù gặp phải nguy hiểmcũng chỉ biết bỏ trốn, ngay cả việc yêu mến một người cũng không dám cho người ta biết.” 
“Tôi muốn mạnh mẽ hơn, không cần tiếp tục yếuđuối nữa, cho nên có thể cho tôi một cơ hội không, cho tôi một cơ hộithử thay đổi được không, lão đại, tôi không yếu đuối như con gái, tôi là một người con trai, hàng thật giá thật.” 
“Chuyện những bạn họckhác làm được tôi cũng muốn làm. Tôi muốn để cho tất cả mọi người thấy,cả Tiểu Âm nữa.” Cậu ta cười ngốc nghếch, có chút ngại ngùng nhưng không chút nữ tính. 
Cậu còn muốn nói thêm gì đó, trên người đột nhiêncảm thấy một sức nặng cực kì lớn, cậu lớn đến như vậy cũng chưa từngchịu qua sức nặng nào thế này, nhưng lại khiến khóe môi cậu không kìmđược cong lên thật lớn. Quay đầu lại, nhìn thấy Tả Tư Viêm cười, dĩnhiên lại là nụ cười khen ngợi, cậu mỉm cười, chiếc kính trượt xuốngmũi, rõ ràng không có gió thổi qua vẫn khiến mắt cậu mông lung chua xót. 
Làm rất tốt, Trình Vũ, cuối cùng cậu đã bước được bước đi đầu tiên, chonên, nhất định phải cố gắng lên, vì lão đại, vì Tiểu Âm, cũng là vìchính mình, cậu tự cổ vũ cho mình, cắn răng, dùng sức đứng thẳng ngườidậy, thân thể Dư Châu nặng hơn cậu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-luu-manh-song-lai-ngoai-y-muon/2109201/quyen-1-chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.