Dạy ở trường mẫu giáo quý tộc, cô giáo Lý trong những lần đi thăm hỏi các gia đình đã nhìn thấy đủ loại biệt thự, cho nên lúc này được quản gia mời vào phòng khách, biểu hiện cũng rất bình tĩnh không gấp gáp.
Người giúp việc pha trà bưng tới, cô lịch sự cảm ơn, vừa bưng lên đã thấy một đôi nam nữ bước từ trong ra, cô vội đặt cốc nước xuống đứng dậy chào hỏi.
Giản Quý Bạch ra lệnh cho quản gia tạm thời để những người giúp việc khác tránh xa phòng khách, sau đó cùng với Mộ Du Vãn đi tới ngồi xuống ghế sô pha.
Sau vài câu chào hỏi đơn giản, cô giáo Lý nói về mục đích đến hôm nay.
Hôm qua ở trường, trong giờ ra chơi, cô giáo Lý nhìn thấy một cậu bé tiến lại gần một cô bé trong lớp, nằng nặc đòi hôn người ta.
Cô giáo Lý ngăn hai đứa bé lại, đều là những đứa trẻ ngây thơ không biết gì, cô cảm thấy mình là một giáo viên, trong lớp nhất định phải dạy dỗ một chút, nói cho bọn trẻ biết tiêu chuẩn chơi đùa giữa những người bạn tốt.
Trước mặt các bạn học trong lớp, cô nói rằng bất luận là nam hay nữ đều không được tùy tiện hôn những bạn học khác, sau này trưởng thành cũng không thể, chỉ khi chúng là người lớn, giữa những cặp đôi yêu nhau mới có thể.
Lát sau, có bạn trong lớp giơ tay hỏi, cặp đôi là gì.
Cô giáo Lý nghĩ nghĩ rồi đưa ra một ví dụ đơn giản, nói rằng đó giống như ba mẹ của con vậy.
Cô giáo Lý không ngờ rằng mình chỉ là một người phổ cập khoa học đơn giản, nhưng sau đó lại thấy một nhóm các bạn nhỏ líu ríu thảo luận.
Đám nhỏ giống như mở máy hát, một cậu bé bình thường nói rất nhiều trực tiếp đứng lên, nói rằng cậu nhóc thấy ba mẹ ở nhà thường xuyên ôm ôm hôn hôn.
Cô giáo Lý đi tới sờ đầu cậu bé, cười nói: "Điều đó chứng tỏ bọn họ rất yêu nhau, con là kết tinh tình yêu của bọn họ, bọn họ cũng yêu con đúng không?"
Cậu bé kiêu hãnh gật đầu: "Đúng ạ, ba mẹ yêu con nhất!"
Sau đó, nhiều bạn học đứng lên nói: "Ba mẹ tớ cũng yêu nhau, bọn họ ở ngoài luôn nắm tay nhau, tớ không thể tách họ ra được."
"Mỗi lần ba mẹ đưa tớ đến sân chơi, đều nói phải đi đu quay, ba tớ nói mẹ tớ thích cái này, ba sẽ chơi cùng với mẹ, vì vậy họ cũng là một cặp đôi yêu nhau."
"Ba tớ đi công tác, mẹ tớ ngày nào cũng gọi điện thoại cho ba rất lâu, rất lâu."
...
Sau đó trong buổi học, chủ đề ngày càng đi chệch hướng, cô giáo Lý phải mất một lúc lâu mới ngăn lại mong muốn được chia sẻ của chúng.
Trong giờ giải lao giữa các tiết học, cô tinh ý nhận thấy rằng Giản Sách Huyên ngồi ở hàng ghế thứ ba khác với thường lệ.
Những đứa trẻ khác ra ngoài chơi, một mình cô bé lặng lẽ nằm bò trên mặt bàn, dùng bút màu vẽ loạn cả lên cuốn sách.
Cô giáo Lý lặng lẽ đi tới, nhẹ nhàng hỏi cô bé: "Sao Huyên Huyên không đi chơi với các bạn?"
Giản Sách Huyên mắt đỏ hoe nhìn sang, dường như có chút sốt ruột: "Cô Lý, những chuyện mà ba mẹ các bạn học khác làm, tại sao ba mẹ con chưa từng làm như thế ạ?"
Cô bé lại cúi đầu chọc bút vẽ trong tay, "Ba mẹ không cùng nhau dẫn con đi chơi, không ôm hôn, không nắm tay, rất ít nói chuyện. Lúc không gặp nhau cũng không gọi điện thoại, có phải ba mẹ không yêu nhau không?"
Trước mặt Giản Quý Bạch và Mộ Du Vãn, cô giáo Lý kể lại những chuyện đã xảy ra ở trường học, nghĩ đến Giản Quý Bạch vừa rồi nắm tay Mộ Du Vãn đi tới, trong lòng cô ấy lại thì thầm.
Hai người này không phải là tình cảm rất tốt sao, tại sao Giản Sách Huyên lại chưa từng nhìn thấy cảnh tượng ba mẹ thương yêu nhau?
Chẳng lẽ trước mặt cô ấy thì mới cố ý giả bộ tình cảm sao?
Cô giáo Lý vô tình ngước mắt lên, nhìn thấy một miếng băng cá nhân dán phía trên đường viền cổ áo sơ mi trắng của Giản Quý Bạch.
Vì cổ áo không che khuất được nên một nửa lộ ra ngoài.
Chỗ đó có vết thương, lẽ nào hai vợ chồng nhà này mâu thuẫn đến mức đánh nhau sao?
Cô giáo Lý dừng lại, chân thành nói với họ: "Bạn học Giản Sách Huyên đã lớn, nhìn như không biết gì, nhưng con bé đang dần trở nên nhạy cảm. Mối quan hệ giữa ba mẹ là thân thiết hay thờ ơ, gia đình có hòa thuận hạnh phúc không, con bé có thể cảm nhận được, nên mong các bậc phụ huynh lưu ý vấn đề này."
"Bây giờ bé đã bắt đầu có dấu hiệu cảm thấy mình khác biệt với những đứa trẻ khác. Lâu dần, cảm xúc này sẽ biến thành mặc cảm, rất bất lợi cho sự trưởng thành của trẻ."
Cô giáo Lý lại liếc nhìn miếng băng cá nhân trên cổ Giản Quý Bạch, mím môi do dự một lúc rồi nói thêm: "Tranh cãi là điều không thể tránh khỏi trong hôn nhân, nhưng cha mẹ nên lý trí hơn và cố gắng không tranh cãi trước mặt con cái. Càng không nên ra tay đánh nhau, nó sẽ tạo ra một bóng đen tâm lý cho trẻ."
Cả Giản Quý Bạch và Mộ Du Vãn đều lắng nghe cẩn thận, thầm suy nghĩ về hành vi của bản thân.
Nghe đến câu cuối cùng, hai người đều ngây người, sau đó đưa mắt nhìn nhau.
Mộ Du Vãn nhìn thấy miếng băng cá nhân thò ra từ cổ áo của anh, biết là cô giáo Lý đã hiểu lầm, vì vậy cô định mở miệng giải thích, nhưng lại cảm thấy xấu hổ không thể giải thích được.
Ngược lại là Giản Quý Bạch mở miệng: "Chúng tôi đã nghe hiểu những lời của cô Lý, cảm ơn cô trong lịch trình bận rộn mà vẫn quan tâm rất nhiều đến sự phát triển của Điềm Điềm nhà chúng tôi, vợ chồng tôi rất cảm kích. Nhưng mà, trong chuyện này có lẽ có chút hiểu lầm gì đó."
Khi cô giáo Lý nhìn sang, anh nắm tay Mộ Du Vãn đặt lên đùi mình: "Tình cảm của vợ chồng tôi không có vấn đề gì cả, chỉ là vợ tôi là người tương đối bảo thủ, bình thường không thích tiếp xúc thân mật quá với tôi trước mặt con cái, không ngờ lại gây ra hiểu lầm như vậy, là vấn đề của chúng tôi. Cô giáo yên tâm, sau này vợ chồng tôi sẽ cố gắng thể hiện nhiều nhất có thể trong cuộc sống, sẽ không để Điềm Điềm lại hiểu lầm như vậy nữa."
Giản Quý Bạch nói rất chân thành, cô giáo Lý không thể phân biệt được là thật hay giả, cô ấy lại sang nhìn Mộ Du Vãn.
Mộ Du Vãn không ngờ Giản Quý Bạch sẽ đẩy trách nhiệm cho tính cách bảo thủ của mình, gương mặt cô thoáng qua tia kinh ngạc.
Nhưng đối với phương án hiện tại, xem ra trước tiên chỉ có thể dùng phương thức này lấp liếm, sau đó tìm cách giải quyết sau.
Mộ Du Vãn mỉm cười với cô giáo Lý: "Vâng, cuộc hôn nhân của chúng tôi rất ổn định, là bởi vì cách biểu đạt khiến con bé hiểu lầm. Sau này tôi sẽ chú ý hơn."
Cô giáo Lý thở phào nhẹ nhõm: "Nếu là như vậy, về sau hai vị có thể giải thích với cô bé."
Cô ấy vốn cho rằng hai người này có thể đã bằng mặt không bằng lòng, hoặc đã âm thầm ly hôn từ lâu, cô ấy đã chuẩn bị sẵn cả đống lời nói, chẳng hạn như phải luôn có trách nhiệm với sức khỏe tinh thần của đứa trẻ, nhưng bây giờ tất cả đều vô ích.
Trung thu là tết đoàn viên, cô giáo Lý không ở lại lâu nữa, sau khi nói chuyện về cô bé, cô đứng dậy từ biệt.
Giản Quý Bạch và Mộ Du Vãn đích thân tiễn cô giáo Lý đến cửa chính.
Cô giáo Lý vừa đi, Mộ Du Vãn đi thẳng vào nhà và định lên lầu.
Giản Quý Bạch giữ cô lại: "Em đi đâu vậy?"
Mộ Du Vãn nói: "Tìm Điềm Điềm ạ, con bé hiểu lầm, dù sao chúng ta cũng phải giải thích với con bé một chút."
Mộ Du Vãn bị câu hỏi của Giản Quý Bạch làm nghẹn lại, nhất thời không trả lời được.
Nói với giáo viên đó là một sự hiểu lầm, nhưng hai vợ chồng đều biết rằng, nó căn bản không phải là hiểu lầm gì cả.
Ngoại trừ ban đêm, quan hệ bình thường của hai người tương đối nhạt.
Khi đi cùng Điềm Điềm, tự nhiên là giống như vậy, cả hai đều xoay quanh con bé, nhưng họ rất ít nói chuyện với nhau.
Cuối cùng Mộ Du Vãn cũng đi tới sô pha ngồi xuống, chống khuỷu tay lên đầu gối, hai tay che mặt, nghẹn ngào nói: "Vậy thì phải làm sao bây giờ? Em không biết sẽ thành ra như vậy."
Cô nhớ tới Mộ Dữu khi còn nhỏ.
Cô nhớ tới khoảng thời gian Mộ Dữu lớn tầm Điềm Điềm bây giờ, có lần cũng đau khổ nép vào lòng cô, ôm cô thật chặt và hỏi: "Cô nhỏ, tại sao những bạn học khác lại được sống với ba mẹ, mà ba mẹ cháu rất lâu mới đến thăm cháu một lần? Tại sao cháu lại khác với người khác?"
Mộ Du Vãn không thể làm gì, chỉ có thể đau lòng ôm cô, nói với cô rằng bố mẹ cô đang bận rộn công việc.
Khi đó, Mộ Du Vãn cũng oán trách ba mẹ của Mộ Dữu, tại sao không có tình cảm lại sinh con ra, sau khi sinh ra lại không nuôi dạy nó thật tốt, khiến Tiểu Dữu Tử trở nên đáng thương như vậy.
Rõ ràng trước đây cô cũng từng trải qua chuyện như vậy, nhưng bây giờ nghĩ lại bản thân, hình như cô cũng không khá hơn là bao.
Cô cảm thấy rằng cô có thể tiếp tục đối xử tương kính như tân với Giản Quý Bạch mà không có tình cảm, nhưng cô chưa bao giờ cân nhắc liệu Điềm Điềm có muốn gia đình này mãi như thế này hay không.
Giản Quý Bạch vuốt lưng cô: "Kỳ thật chuyện này cũng không khó, Điềm Điềm đối với chuyện này chỉ là có chút suy nghĩ nhỏ, chỉ cần chúng ta phối hợp tốt, con bé sẽ dễ dàng xua tan nghi ngờ và vui vẻ trở lại thôi."
Mộ Du Vãn gỡ tay che mặt, quay đầu nhìn sang.
Giản Quý Bạch nghiêm túc nhìn cô: "Chỉ là chúng ta nên thể hiện tình cảm trước mặt con bé một chút."
Mộ Du Vãn suy nghĩ: "Phải thể hiện điều này như thế nào?"
"Ví dụ như, sau này em ôm anh trước mặt Điềm Điềm nhiều hơn, nói rằng em rất yêu anh. Khi con bé phát hiện ra chúng ta giống ba mẹ của bạn học khác, nó sẽ biết chúng ta cũng đang yêu nhau. "
Mộ Du Vãn vốn dĩ có chút áy náy và buồn bã vì lời nói của giáo viên, nhưng đột nhiên bị ý tưởng của Giản Quý Bạch làm cho giật mình, mặt cô lập tức đỏ bừng.
Nghĩ đến cảnh tượng Giản Quý Bạch nói, Mộ Du Vãn không thể làm được: "Chuyện này... có phải là quá tận lực không? Không tốt."
"Đối với một đứa trẻ lớn như vậy, càng tận lực, con bé sẽ càng thấy rõ ràng. Ngược lại, em làm quá phức tạp thì con bé sẽ không thể hiểu được. Quen tay hay việc, mỗi ngày em đều ôm anh, mỗi ngày đều nói yêu anh, lâu dần sẽ trôi chảy tự nhiên, không thấy có chút tận lực nào."
Đôi môi mỏng của Mộ Du Vãn mấp máy, nghĩ về những lời của Giản Quý Bạch: "Tại sao lại là em làm, tại sao anh không làm?"
Anh hơi cong khoé miệng, duỗi cánh tay dài ra, đem Mộ Du Vãn bên cạnh ôm vào trong lòng.
Đôi môi mỏng ghé vào tai cô, nhẹ nhàng mút lấy vành tai cô, thì thầm với cô: "Vãn Vãn, anh yêu em."
Thanh âm của người đàn ông mềm mại du dương, mỗi một chữ rót vào trong tai, đều đặc biệt mê người.
Sống lưng Mộ Du Vãn cứng đờ, não đập mạnh một tiếng, giống như có thứ gì đó nổ tung, đầu óc trống rỗng.
Tim cô đập thình thịch, lời nói của anh dường như cứ văng vẳng bên tai cô, tuy giọng nói rất nhẹ nhàng nhưng mỗi chữ đều có sức nặng, giống như một lời tỏ tình đẹp đẽ nhất trên đời.
Mộ Du Vãn cảm giác tim mình đột nhiên vọt tới cổ họng, hai mắt mở to, có chút không biết làm sao: "Anh, anh..."
"Anh diễn tạm được chứ?" Giản Quý Bạch buông cô ra và thình lình hỏi một câu, kéo những suy nghĩ hỗn độn của Mộ Du Vãn trở về thực tại.
Anh cà lơ phất phơ dựa vào sô pha, tự đánh giá mình: "Hẳn là không tệ đúng không, anh không cảm thấy là tận lực, thậm chí còn tràn đầy thành ý."
"..."
Hóa ra là đang diễn tập à?
Nhịp tim của Mộ Du Vãn từng chút từng chút trùng xuống, khi nhịp đập trở nên đều đặn, xen lẫn với một chút mất mát mơ hồ, dường như vô hình.
Cô bình tĩnh vén tóc, bình tĩnh nói: "Vẫn có chút tận lực."
"Thật sao?" Giản Quý Bạch cau mày, nghiêng người ghé vào lỗ tai, "Vậy em nói cái gì đó không tận lực, cho anh nghe thử xem?"
Mộ Du Vãn tùy ý nhặt một con búp bê thỏ trên sô pha lên, giật lấy đôi tai thỏ trên đó, cụp mi mắt xuống, cảm thấy không được tự nhiên: "Nói cái gì?"
Giản Quý Bạch véo cằm cô, buộc cô phải ngẩng đầu nhìn lên.
Đôi mắt đen nhánh thâm trầm của anh tập trung vào đôi mắt đầy mông lung kia, anh nói từng chữ như mê hoặc: "Thì em nói, em cũng yêu anh."
*
Tác giả có lời muốn nói:
Có người bắt được cơ hội, chuẩn bị không làm người, đổi làm chó_(:з" ∠)_
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]