Mộ Du Vãn cố gắng mở miệng, nhưng lời nói lại nghẹn lại trong cổ họng.
Dù chỉ là diễn tập nhưng cô cũng khó có thể nói thẳng câu "Em yêu anh" được.
Lúc này, Điềm Điềm ra khỏi thang máy và chạy lon ton vào phòng khách.
Nhìn thấy cảnh tượng trên sô pha, cô bé sững người tại chỗ, trợn tròn mắt: "Ba mẹ, ba mẹ đang làm gì vậy?"
Giản Quý Bạch và Mộ Du Vãn đang ngồi rất gần nhau, bàn tay với khớp xương rõ ràng của anh vẫn đang nhẹ nhàng nắm lấy chiếc cằm thon của cô, khuôn mặt cả hai gần đến mức hai đôi môi gần như chạm vào nhau.
Mộ Du Vãn giật cả mình, nhanh chóng đẩy Giản Quý Bạch ra, mỉm cười với con gái: "Sao Điềm Điềm lại chạy xuống rồi?"
Điềm Điềm nhào vào lòng Mộ Du Vãn sau đó khoanh đầu gối lăn lên ghế sô pha, vòng tay ôm cổ Mộ Du Vãn: "Con muốn chơi với ba mẹ."
Cô nhóc lại nhìn Giản Quý Bạch, "Ba, vừa rồi ba làm gì với mẹ thế?"
Giản Quý Bạch uể oải dựa vào ghế sô pha: "Ba mẹ đang suy nghĩ."
Điềm Điềm: "?"
Giản Quý Bạch nhìn con gái: "Vừa rồi cô giáo của con đến dạy dỗ ba mẹ, nói rằng con hiểu lầm ba mẹ không yêu nhau?"
Mộ Du Vãn không ngờ anh sẽ trực tiếp nói chuyện này với con gái, hơn nữa còn chất vấn con bé, vừa định nói gì đó, Điềm Điềm nhếch miệng: "Không phải hiểu lầm đâu."
"Chính là hiểu lầm." Giản Quý Bạch tự nhiên nắm lấy bả vai Mộ Du
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hon-cua-em-that-ngot-ngao/2691967/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.