Ti Mộ Hàm không nghĩ tới chính mình đợi ròng rã một ngày lại chờ chính là kết quả như vậy. Nam tử kia đáp trả nàng rất thẳng thắn, không một chút do dự nào, khuôn mặt luôn ôn nhu nhàn tĩnh cho tới nay, giờ khắc này tràn đầy xem thường. Hắn thấy nàng chỉ là một nữ tử giang hồ, làm sao có thể cho hắn cuộc sống giàu có đây? Làm sao có thể để cho hắn từ đây hạnh phúc không lo? Hắn là muốn ở tiểu lâu hoa lệ, hằng ngày du ngoạn hoa viên, dùng nhân sâm tổ yến bồi bổ thân thể, những thứ này người như nàng làm sao có thể đáp ứng hắn được đây?
Ti Mộ Hàm mặt lộ vẻ đau thương, trước kia hắn nói với nàng, trân hào mỹ vị không sánh được một món gà rừng nướng nàng làm, tơ lụa không sánh được một chiếc váy vải thô nàng đưa, hắn đã từng nói hắn đời này muốn nhất chính là cùng nàng cùng phiêu bạc giang hồ, du ngoạn khắp cả sơn sơn thủy thủy Đại Chu… Hắn nhả ra vài câu làm nàng đau lòng khôn xiết, trước khi đi, hắn còn vứt trước mặt nàng ba vạn hai, rồi cười cợt bỏ đi. Nàng cười lạnh, cúi xuống nhặt từng tờ tiền lên, mạng toàn bộ vào trong chùa bỏ vào hòm công đức. Nàng xuyên không trong lúc ngủ, biến thành một đứa trẻ. Từ đây, nàng đã có một cuộc sống mới.