Trầm mặc một hồi, Vũ Văn Dật Thần mới tính mời nàng ngồi xuống, đãthấy Bích Tiêu nâng thanh kiếm trong tay lên, đưa ngang tới trước mặthắn, còn mở miệng nói: “Vũ Văn công tử, đây là kiếm của chủ tử nhàta, nàng nói kiếm đã bị dính đầy mỡ vịt quay Bát Bảo của người, rấtkhông thích, cho nên lệnh nô tỳ cầm kiếm đến, thỉnh người lau cho sạch!”
“Nga, được.” Vũ Văn Dật Thần rất ngoan ngoãn đưa tay nhậnlấy thanh kiếm, nhưng mấy lời tiếp theo của Bích Tiêu, thiếu chút nữa đã khiến hắn quăng thanh kiếm bỏ chạy.
“Cẩn thận một chút, đây là ái kiếm bất ly thân của vương gia nhà ta, theo nàng chinh chiến sa trường, chém giết trên vạn người!”
Chém giết trên vạn người!? Thật sự là khủng khiếp! Vũ Văn Dật Thầntrợn mắt nhìn thanh kiếm trên tay mình, cảm thấy gió lạnh thổi phía saulưng, thắm thiết hoài nghi người hắn lạnh buốt là do âm hồn trên thanhkiếm này dẫn tới.
“Vương gia của nhà ta nói nếu không lau cho sạch sẽ, hay là kiếmcó chút hư tổn nào, vậy đành phải thĩnh người tự lau cần cổ mình mộtchút!”
Này, này không phải là uy hiếp trắng trợn sao? Vũ Văn Dật Thần cảm thấy dợn tóc gáy, vội vã gật đầu nói biết rồi.
Hắn đương tính đưa thanh kiếm cho nhị đệ của hắn cầm, lại nghe Bích Tiêu nói: “Chủ tử nhà ta không thích người khác động qua vật của nàng, kẻ không được nàng cho phép dám cầm loạn, thông thường sẽ bị...”
Bị thế nào? Bị giết? Bị chém? Bị xắt thành thịt vụn? Trực giác biếtnàng không nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hoang-de-kho-phu-quan/2035377/quyen-2-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.