Rời khỏi Bát Trân Các, người trên phố gần như đều đã tản đi hết, Bích Tiêu lúc bấy giờ mới hỏi chuyện muội muội đã tự ý chủ trương.
“Đòi người ta tặng lễ sinh thần, ngươi sao có thể làm chuyện mấtmặt như thế? Còn dám mượn danh nghĩa của chủ tử, làm mất sĩ diện của chủ tử a! Nếu như chủ tử biết được, ngươi còn giữ được mệnh sao? Vả lại,đòi gã A Đấu cái kia làm gì? Thậm chí là một bách tính bình thường, tùytiện đã có thể cầu được bùa bình an, chủ tử nếu thật muốn có bùa bìnhan, nhờ thẳng quốc sư khai quang làm phép, tụng kinh cầu Phật, bùa chính thống hẳn hoi so ra không tốt hơn cái này gấp mấy trăm lần sao!”
“Tỷ, sao ngươi lại nói thế chứ? Ngươi không thấy hành vi của chủtử hôm nay khác thường ư? Tin ta đi, đối với chủ tử mà nói, bùa bình anmà A Đấu tặng mới là bảo bối!” Tử Địch vô cùng tự tin, “Nênbiết là, kiếm còn người còn, kiếm mất người vong, kiếm của chủ tử chưatừng ly thân, ngay cả lúc đi tắm, cũng đặt nó ở chổ mà vươn tay là cóthể chạm tới. Từ trước đến giờ, kiếm đều do chủ tử đích thân lau, vì lẽgì hôm nay lại giao kiếm cho A Đấu bảo hắn tẩy sạch? Chủ tử thậm chí còn yên tâm lưu kiếm cho hắn, hôm khác mới lại lấy. Ngươi không thấy lạhả?”
“Đúng là hơi lạ! Tuy rằng trí nhớ của chủ tử đặc biệt tốt, thếnhưng, chuyện bốn tuổi nhớ kỹ như vậy, chẳng những thế, chủ tử còn nhưrất để bụng chuyện A Đấu có nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hoang-de-kho-phu-quan/2035379/quyen-2-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.