Rón rén....
Rón rén...
Hắn lén la lén lút mò mẫm lên phòng nó như ăn trộm... mắt cứ láo lia láo lịa...nhìn đằng trước... ngó đằng sau... Cẩn trọng mở cửa (ổng sợ cái cửa bị đau ấy mà) nhưng rồi lại chần chừ nửa muốn vào nửa lại không (dám)... Lấy can đảm bước vào trong, choáng ngợp trước căn phòng “không cảm xúc” như chủ nhân của nó vậy.
Căn phòng có gam màu lạnh, khá là trống trãi. Ngoài một cái giường bigsize, 2 tủ đồ, 1 tủ giày, 1 bàn trang điểm thì ngoài ra chẳng còn gì cả, đúng hơn là quá trống đối một căn phòng lớn. Thực ra hắn không biết là đằng sau tủ đồ còn có một căn phòng lớn khác... Và nơi đó mới chính là thiên đường của nó.
Nó thoải mái nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt thanh thản (thanh thản như người chết ấy -_-) là nó đang ngủ. Hắn nhẹ nhàng đi lại ngồi bệt xuống thềm, tay nâng tay của nó mỉm cười:
- Chắc là em mệt lắm...
Im lặng...
- Không biết là anh phải đợi đến khi nào nữa...
Im lặng...
- Có thật là đã quên anh rồi không? Rất khó để nói cho em biết là anh yêu em. Nói cho em biết em là của anh. Nói cho em biết chúng ta yêu nhau... Em hỏi anh là ai? Anh thật sự...đau lắm. Cảm giác như cả thế giới đang sụp xuống dưới chân vậy... Cái cô tiểu yêu này... bỏ anh đi 1 năm trời đến khi trở về lại hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hoang-cua-hac-dao/2160375/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.