Từ ngày nó đi hắn cũng chẳng thiết vui đùa cùng ai, lúc nào cũng chui rúc ở công ty, về đến nhà thì chui luôn lên phòng không thèm gặp mặt ai. Hắn cứ nghĩ là do hắn nên nó mới đi. Là do hắn đường đột cầu hôn nó. Là do hắn quá vội vàng không hiểu cảm xúc của nó. Là do hắn. Tất cả là do hắn. Hắn cảm thấy hối hận lắm rồi...
- Thiếu gia, lão gia cho gọi cậu. - ông quản gia từ tốn gõ cửa. Ông chẳng vui vẻ gì với cái việc gọi thiếu gia nhà này, nếu cơ sự cứ như lần trước chắc ông xin vô viện dưỡng lão sớm.
- Chuyện gì vậy? - hắn uể oải ra mở cửa, trưng khuôn mặt vô cảm nhìn quản gia.
- Lão gia có chuyện muốn nói với cậu. - ông chán nản lặp lại câu nói. Tuy biết rằng thiếu gia tính tình thất thường lại hay lạnh nhạt nhưng không đến nỗi nói chuyện với ông bằng giọng điệu này... Nặng... Bệnh nặng lắm rồi...
Thay bộ đồ mới, hắn bước vào thư phòng của cha mình.
- Cha gọi con...
- Con ngồi đó đi, cha có chuyện quan trọng... - ông thở dài nhìn đứa con trai của mình.
- Bộ công ty có chuyện gì sao cha? - hắn nhíu mày nhìn ông.
- Có chút khó khăn nhưng e là khó vượt qua. - ông ngập ngừng hồi lâu mới có thể nói hết câu. Đây là tâm huyết cả đời của ông, là nguồn sống của tất cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hoang-cua-hac-dao/2160373/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.