Đến tầm tối, người hầu đã trở về nghỉ ngơi vì công việc hoàn thành. Duy ánh đèn yếu ớt sau hậu viện vẫn còn sáng. Cửu mệt nhọc giặt cho xong đống rèm cửa. Không một ai ngó đến.
Các khớp tay giờ đây đau nhức, thấm vào nước làm phình to vết thương. Thoáng ngước nhìn lên bầu trời, trăng đã lên từ lúc nào.
Hôm nay Hoắc Thừa Cảnh về cũng vào giờ này.
Chính vì về sớm nên Chước Vũ đã đi tìm nữ hầu tránh việc ông chủ không thấy lại nổi điên vô cớ, nhưng đến khu nhà kho lại chẳng thấy bóng dáng ai. Thế là anh đi vòng quanh khuôn viên, sau đó lại phải vòng qua gian khu nhà phía sau biệt thự.
Đến khi thấy được Cửu bộ dạng trông thảm hại đang giặt giũ, anh hắng giọng nhắc nhở.
“Ông chủ đã về, cô còn không mau đi lên phòng. Lên sớm đi, đừng để ông chủ nổi điên.”
Nhưng trước khi đi, lại chèn thêm.
“Tắm rửa cho sạch sẽ vào.”
Cửu bộ dáng nhếch nhác ngẩng đầu nhìn. Không dám làm trái. Gương mặt thấy được sự thất vọng lẫn mệt mỏi.
Hoắc Thừa Cảnh ngồi trong phòng, không quá 20 phút sau đã có tiếng mở cửa. Hắn ngước nhìn về phía Cửu đang bước vào, mái tóc có chút ướt lại rối vì mới gội đầu xong, hai tay đan ra sau lưng.
“Lại đây.”
Hoắc Thừa Cảnh vỗ vào vị trí bên cạnh giường, Cửu nghe lời mà lại gần. Hắn ngước nhìn mái tóc rồi nhìn gương mặt trắng hồng hào, chạm vào ánh mắt ngây thơ sạch sẽ vì mới tắm xong, không khó để nhận ra trong ánh mắt nhỏ có chút lén lút muốn né tránh hắn. Cẩn thận lấy khăn tắm của hắn, lại kéo cô ngồi vào lòng.
Hắn không dùng máy sấy tóc, lần nào tắm xong cũng đều dùng khăn tắm lau khô.
Trùm khăn tắm lên người Cửu, dùng bàn tay lau đi mái tóc rối bù. Ánh mắt dừng trên gương mặt nhỏ đang mím môi không dám nhìn hắn.
“Xem ra mấy ngày không phải phục vụ trông cô có vẻ vui nhỉ?”
Bất giác bờ vai nhỏ run lên, suy nghĩ của cô không sai. Nếu đúng thật vết thương hắn khỏi, vậy cô sẽ không yên ổn rồi.
Đầu của Cửu bị hắn dùng cái khăn nhỏ lau đi lau lại, bàn tay hơi nắm, còn thấy rõ vết thương nay đã sớm mưng mủ xưng lên do tác động với nước mà còn bị thương, cô lại lật ngửa lòng bàn tay lên đùi để che đi vết thương.
Hoắc Thừa Cảnh nhận ra sự không tự nhiên đó, bàn tay ngưng lại, ánh mắt hướng về gương mặt nhỏ đang khẽ cắn môi.
“Sao vậy, ở bên cạnh tôi làm cô áp lực như thế. Điệu bộ này là đang sợ tôi làm thịt cô sao?”
Quả thật hắn sẽ làm thịt cô mà.
Cửu nghe lời trách móc, sợ làm hắn phật ý mới ngẩng đầu lên, đôi mắt hạnh chạm vào tầm mắt đen láy sâu thẳm của người trước mắt.
“không có thưa ngài.”
Nói xong, Cửu lại hướng tầm mắt xuống dưới.
Mà Hoắc Thừa Cảnh lúc này cũng nhận ra, nữ nhân này rất ít khi nói chuyện. Điều đó lại khiến gương mặt hắn có chút trầm xuống. Bàn tay dời vị trí đặt lên chiếc cằm nhỏ siết chặt khiến Cửu nhăn nhó vì đau, môi mỏng hơi hé lập tức bị bao phủ bởi hơi thở người trước mắt.
Hoắc Thừa Cảnh ngậm lấy đôi môi mềm mại, thoang thoảng còn có mùi thuốc lá của hắn. Gặm chặt đôi môi nhỏ tùy sức cắn mút, dường như muốn trút giận vì hành động muốn né tránh của cô.
Đôi môi của cô quá ngọt ngào, khiến hắn dần mất tự chủ. Tham lam cắn lấy như muốn đem nuốt người trước mặt vào lòng. Một màn này, cũng đủ khiến ham muốn của hắn khơi dậy phút chốc.
Cửu bị hôn đến choáng, tư thế từ ngồi dần bị đè lên chiếc giường mềm mại. bàn tay Hoắc Thừa Cảnh buông ra, tùy tiện vuốt ve trên da thịt non mịn hưởng thụ sự mềm mại.
Mà Cửu vì sợ hãi muốn né tránh, đôi bàn tay nhỏ bất giác chạm lên ngực hắn như muốn đẩy ra thì bị hắn bắt lấy. Bàn tay to lớn bao trùm lấy đôi tay nhỏ siết mạnh, vết thương chưa lành khiến Cửu đau đến khóc muốn giật ra nhưng vô dụng, cuối cùng để mặc hắn, nước mắt nhỏ từng giọt tuôn trào.
Cả người bị Hoắc Thừa Cảnh kìm kẹp, không sao di chuyển.
Đợi đến khi hắn buông đôi tay ra, Cửu mới bất lực buông thõng tay xuống. Cũng là lúc bộ đồ che chắn trên người bị hắn xé bỏ không thương tiếc. Hắn nhồm người dậy, sâu trong ánh mắt hoàn toàn chìm đắm trong dục vọng trước thân thể non mềm người trước mắt.
Ban nãy hắn còn nếm được nước mắt của cô.
Khóc vì phục vụ cho hắn khiến cô khó chịu đến vậy?
Nghĩ đến đây sự tức giận thoáng chốc xâm chiếm, hắn ném chiếc váy vướng víu sang một bên, tháo sạch đồ nội y đến khi không còn gì. Sự hoàn mỹ lập tức hiện ra trước mắt.
Hoắc Thừa Cảnh cũng nóng vội cởi đi bộ đồ trên người mình.
Mà Cửu lúc này sợ bàn tay chịu đau, bất lực buông thõng hai bên, các vết trầy vốn đã khô nay lại bắt đầu rỉ thấm ướt dần máu, các đầu khớp ngón tay không khó để thấy vết thương. Bàn tay run lẩy bẩy.
Bản thân Cửu cũng biết chỉ cần chống đối là khiến Hoắc Thừa Cảnh tức giận, nhưng ngoài việc đó cô chẳng thể làm gì, xem như là giữ lại chút tôn nghiêm ít ỏi của bản thân.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]