“Lớn tiếng một chút, Tiểu Lăng, ta thích nghe ngươikêu.” Trần Thanh thanh âm thấp như quỷ mỵ, bên ngoài tôi tớ cúi thấp đầu, mộtkhắc này, ta có thể cảm thấy nội tâm bọn họ thật khuất nhục. 
Trong sảnh ý thức Lăng Đằng Vân dần dần mơ hồ, là“Tinh thần tùng trì”, là dược mà Trần Thanh mang đến. Một liều dược này, tônnghiêm, nhân cách, đau đớn, cái gì cũng không trọng yếu nữa. 
Tư duy rõ ràng hoàn toàn không thể kháng cự khoái cảm,đối với tư thế cơ thể như thế nào, dùng công cụ thế nào, đều không sao cả. 
Lão tử lẳng lặng ngồi trên nóc nhà, thật ra không cócảm giác bi phẫn như hạ nhân ở phía dưới, loại chuyện này, ngươi tình tanguyện, rất khó nói rõ cái gì đúng cái gì sai. 
Nhìn chăm chú phía dưới, ặc, không thể nói lão tử rìnhcoi, cùng lắm chỉ là tham quan học tập lẫn nhau thôi. 
Động tác kịch liệt, thời điểm cuối cùng bỗng nhiênTrần Thanh ấn trụ lên cổ Lăng Đằng Vân, dù cho là có “Tinh thần tùng trì” gâytê, Lăng Đằng Vân vẫn như cũ sít sao bám vai hắn, thần sắc giống như thống khổlại giống như cực lạc, mơ mơ màng màng càng thêm mê người. 
Khụ, các vị khán giả rất không thích là… Xong việc,một bên Trần Thanh xách quần đứng lên, một bên kỳ quái nói: “Dạ Lưu Ly đổi nghềrình coi từ lúc nào? Kỹ thuật của Trần Thanh có hài lòng không?” 
Lão tử giận! 
“Ai rảnh rình coi ngươi a, trước công chúng như vậy,còn muốn mặt mũi không?” Mắng chửi như vậy, ặc, cảm thấy những lời như thế chóitai làm sao? Lão tử đành phải đem 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hai-hoa-tac-ngoai-truyen/178054/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.