Hạ tuần tháng mười, vụ mùa thứ hai trong năm cũng sắp đến kỳ thu hoạch, nước bùn lấy dưới sông thật sự có tác dụng gia tăng độ phì nhiêu cho đất. Các loại cây nông nghiệp mà các nàng trồng trên đất dùng hết sức hấp thụ chất dinh dưỡng, trưởng thành cực kỳ khoẻ mạnh, sơn cốc chìm trong một mảnh vui sướng.
Bởi vì Mộc Đinh Hương cần mẫn, ngoài đồng một cây cỏ dại cũng không có, một bầy gà có lớn có bé lon ton đi xuyên qua bên dưới đám hoa màu sắp thu hoạch tìm sâu ăn. Nhìn chếch sang bên kia một chút, lão cây tử đằng nằm gần cây cầu đá rất có tác dụng, nó tận lực dùng dây mây xua đuổi mấy con thú hoang muốn đến đây gặm phá lương thực.
Thời tiết cực kỳ nóng, mấy con ve sầu tránh dưới tán lá đồng loạt kêu to, ngoài chuồng thỉnh thoảng truyền đến tiếng dê bò kêu, chuồng heo bên cạnh có mấy con heo to béo lười biếng nằm ườn trên đất đang ngủ ngon lành, trong miệng ngẫu nhiên phát ra một hai tiếng rầm rì.
Sau giờ ngọ, bình thường Trúc Nhi tràn đầy sức sống vậy mà hôm nay ngồi phơi nắng lại có vẻ mơ màng sắp ngủ. Trong viện trồng một cái cây to, dưới tàn cây Sở Ngu đặt một chiếc giường tre nhỏ, cái chậu trồng tiểu hoa được đặt ngay ngắn ở bên cạnh.
Trước đó rất lâu Mộc Đinh Hương đã tự tay làm một cái gối đầu nho nhỏ, bên trong để bã đậu khiến chiếc gối tản ra một cỗ mùi hương của hạt giống tươi mát.
Nàng đem Trúc Nhi đang ngủ gà ngủ gật nhẹ nhàng ôm đến chiếc giường tre, cẩn thận kê đầu hài tử lên chiếc gối nhỏ, không quên đắp một cái khăn lông hơi mỏng lên bụng nó. Sau đó nàng tự mình ngồi xuống chiếc ghế gỗ bên cạnh giường tre, phe phẩy chiếc quạt mỏng, thoải mái hưởng thụ thời khắc thích ý nhất trong ngày.
Trong phòng Sở Ngu đang ngủ say sưa, vì nàng dậy sớm giết heo nên đâm ra mỏi mệt, thông qua một giấc ngủ trưa như thế này mới có thể mang lại cho nàng cảm giác cơ thể tràn đầy nguyên khí.
Bên này, Trúc Nhi nằm trên giường tựa hồ mơ thấy mộng đẹp, lâu lâu phát ra một hai tiếng nói mớ, bẹp miệng không biết là ăn phải thứ gì tốt rồi.
Mộc Đinh Hương tựa lưng vào ghế ngồi, hai chân duỗi ra gác vào một cái ghế thấp. Dù buổi tối nàng ngủ sớm, giấc ngủ sung túc nhưng dưới thời tiết nóng bức thế này cũng khiến nàng đánh lên cơn buồn ngủ.
Quạt giấy rớt xuống đất tự khi nào nàng cũng chẳng hay chẳng biết.
Làm một giấc mộng ngắn, mơ thấy khi còn nhỏ bị hai vợ chồng Mộc thị đuổi ra đồng làm việc. Nàng không hiểu vì sao mình lại không giống với con nhà người ta, không thể rúc vào lồng ngực mẫu thân làm nũng, không thể ăn được một ngụm cơm nóng. Trong giấc mơ nàng nằm trên bãi cỏ dưới một tàn cây to, đầu nhỏ suy nghĩ không ra lý do tại sao cuộc đời nàng lại khốn khổ đến như vậy, nghĩ mãi không ra khiến nàng cảm thấy mờ mịt xen lẫn chút bất lực. Nàng muốn được mẫu thân ôm một cái, một cái thôi cũng đủ để nàng mãn nguyện..... nhưng khi nàng nhìn lại bên người, xung quanh nàng chỉ có một bãi cỏ, một bãi cỏ thật rộng lớn.
Đang mơ mơ màng màng, đột nhiên có một làn gió mát lạnh thổi tới gương mặt đỏ bừng của tiểu cô nương, hai hàng lông mày từ từ giãn ra, cơn gió không rõ nguồn gốc này đưa tới cảm giác thoải mái cực kỳ. Chờ nàng chậm rãi mở to mắt mới phát hiện Sở Ngu không biết tỉnh lại từ khi nào, đối phương ngồi trên ghế phe phẩy cái quạt giấy, lẳng lặng quạt cho nàng và Trúc Nhi.
Nhìn thấy nàng mở to mắt, đối phương cười rất tươi, ôn nhu cất giọng hỏi:
- Tỉnh rồi hửm?
Đầu óc của Mộc Đinh Hương còn chưa thanh tỉnh hẳn, híp mắt cứ như vậy nhìn chằm chằm vào nàng một hồi. Qua một lát thân hình mềm nhũn hơi hướng về phía bả vai ai kia dựa qua, Sở Ngu ăn ý tự động dựng thẳng vai để tiểu cô nương tựa vào một cách thoải mái hết sức có thể.
- Còn buồn ngủ sao? Để ta ôm nàng vào phòng đi ngủ.
Có lẽ vì sợ kinh động đến Trúc Nhi nên thanh âm của Sở Ngu đè nén tới mức cực thấp, giống như cơn gió nỉ non ở mãi bên tai.
Mộc Đinh Hương lắc đầu từ chối, nàng rúc vào trong cổ Sở Ngu, nghe thanh hương trên người đối phương lạnh thấu xương mới an tâm tiếp tục híp mắt lại.
Sở đồ tể chỉ thấy nàng giống con mèo lười, khoé miệng tự động cong một cái, tay vẫn nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt, kiên nhẫn chờ đối phương thanh tỉnh.
Quả nhiên chỉ cần Mộc Đinh Hương dựa vào vai Sở Ngu, một lát sau cả người cũng chậm rãi thanh tỉnh hơn rất nhiều. Nàng xoay chuyển đầu, thấy trước mắt là chiếc cằm mượt mà của người thương bỗng nhiên thấy hứng khởi bừng bừng, nàng nghỉ ra một trò đùa dai, nghiêng đầu qua nhẹ nhàng cắn chiếc cằm kia một ngụm.
Sở Ngu ăn đau than nhẹ một tiếng, quay đầu giả vờ muốn cắn trả lại nhưng khi đang đến gần nàng lại đột ngột đổi phương hướng, chuyển sang ngậm lấy đôi môi kiều diễm của tiểu cô nương.
- Ưmmmm~~
Thời điểm hai người đang hôn nhau say đắm bất chợt bên cạnh truyền đến tiếng thanh âm trở mình, Mộc Đinh Hương cả kinh vội đẩy Sở Ngu ra. Nàng quay đầu nhìn sang đứa nhỏ nằm trên giường tre, Trúc Nhi mí mắt hơi hơi động, cánh tay béo mập cũng nhúc nhích đôi chút, dấu hiệu của việc tiểu măng tinh sắp phải tỉnh lại.
Miệng nhỏ theo thói quen nỉ non hai chữ "Mẫu thân".
Mộc tiểu cô nương xoay người sang ôm lấy Trúc Nhi, lưu lại cho người phía sau một cái ôm trống rỗng. Sở Ngu thở dài, trong mắt tràn đầy sự tiếc nuối.
Trúc Nhi vừa mới tỉnh lại đã bị Mộc Đinh Hương ôm lấy, nó rúc vào lòng ngực của nàng, phá lệ có vẻ đặc biệt ngoan ngoãn. Sở Ngu ở phía sau ngồi thẳng thân mình, chộp lấy cây quạt cưng chiều quạt mát cho mẫu tử hai người.
Ngón trỏ của Sở đồ tể nhẹ nhàng miết lấy gương mặt nhỏ của Trúc Nhi, sỗ sàng buông lời chọc ghẹo:
- Heo con mơ thấy cái gì mà miệng cứ bẹp bẹp mãi thế??
- Hừ....
Trúc Nhi vừa nghe Sở Ngu gọi nó là heo con nháy mắt liền thấy không vui, khuôn mặt nhỏ xụ xuống, nó đối với vị mẫu thân xấu xa này đầy nét kháng cự.
Đúng lúc này bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
Sở gia là một địa phương bị con sông ngăn cách, rất ít khi có người tới viếng thăm cho nên ban ngày các nàng không có thói quen đóng cửa. Sở Ngu đứng lên hướng ra cửa mà đi, chỉ thấy trước cửa lớn có một nữ nhân trẻ tuổi dẫn theo một hài tử ước chừng bốn năm tuổi, cả hai đều có chút cảm giác sợ sệt nhút nhát.
- Đại tỷ tới chơi, ngoài này nóng lắm mau vào trong nhà đi.
Lần trước lúc mừng tân gia Mộc Ngọc Trúc đã từng ghé qua, Sở Ngu tất nhiên là nhận thức được người này.
Trong viện, Mộc Đinh Hương vừa nghe thấy hai chữ đại tỷ bèn ôm Trúc Nhi đứng lên, cũng đi thẳng ra cửa.
Quả nhiên người tới là Mộc Ngọc Trúc, lúc này trời vô cùng nóng thành ra mẫu tử hai người mặt mày đều ửng hồng, nơi cổ toàn là mồ hôi.
Vội đem Trúc Nhi thả xuống, nàng đem hai người đưa đến nhà chính ngồi, chu đáo lấy khăn lông cho hai người lau mặt, lại nâng ấm rót ra hai chén trà la hán quả mát lạnh.
- Đại tỷ sao lại ra ngoài vào lúc này? Mặt trời gay gắt như vậy, không biết Tiểu Bảo đi đường có chịu nổi hay không?
- Sớm muộn gì trời râm mát tỷ cũng phải ra đồng làm việc, nhân tiện lúc này đang rãnh rỗi mới đến đây chơi một lát.
Thú thật Mộc Ngọc Trúc trong lòng có chút lo sợ bất an, tam muội nhà mình ăn mặc kiểu phục sức Trung Quốc càng ngày càng xinh đẹp, giống hệt với mấy hộ gia đình giàu có trong thành.
Lại nhìn xuống Trúc Nhi đang ghé vào đầu gối của mẫu thân, trước đó nàng nghe nói tam muội ôm một hài tử mồ côi về nuôi dưỡng, không nghĩ đứa nhỏ này cơ linh đáng yêu như vậy, vừa nhìn lập tức khiến cho người ta yêu thích.
Trúc Nhi nhận ra Hà Tiểu Bảo, tuy còn nhỏ nhưng cái đầu này kì thật rất thanh tỉnh. Nó cười hì hì từ trên người Mộc Đinh Hương nhảy xuống, lôi kéo nam hài chạy ra tiểu viện chơi.
Mộc Đinh Hương vội cầm mấy loại trái cây ngoài đồng vừa kết quả nhét vào trong tay Hà Tiểu Bảo, ôn nhu căn dặn.
- Con cầm lấy đi, hai đứa vừa ăn vừa chơi.
Tiểu Bảo nhu nhược nhìn về phía mẫu thân, đợi cho Mộc Ngọc Trúc gật đầu mới dám nâng tay tiếp nhận.
- Đại tỷ, tính tình Tiểu Bảo được tỷ dưỡng quá mức nhu nhược, là nam nhi mà bộ dáng nói chuyện cũng yếu ớt quá đi.
Lúc này Mộc Ngọc Trúc mới lộ ra vẻ mặt u sầu, nàng rầu rĩ đáp lại lời nói của muội muội.
- Đều do tỷ, tính tình của đứa nhỏ này đều phụ thuộc vào tỷ. Muội có điều không biết, năm trước nó ra ngoài chơi với tiểu hài tử nhà người khác ai ngờ lại bị đám trẻ con đấy khi dễ, mỗi lần trở về trên người luôn có vết bầm tím xanh xanh, tỷ gặng hỏi nó cũng không dám nói là ai đánh, từ đó về sau Tiểu Bảo cũng chẳng thích ra ngoài chơi nữa, cứ luôn đi theo tỷ đến tận bây giờ.
Mộc Đinh Hương đưa mắt nhìn hai thân ảnh đang chơi trò đuổi bắt ngoài tiểu viện, lúc này thoạt nhìn Hà Tiểu Bảo không có vẻ câu nệ sợ người lạ như lúc mới vào cửa, nghĩ có lẽ bởi vì tiểu tử này cùng chơi với Trúc Nhi. Nói nào ngay, tiểu hài tử nhà này có thứ gì tốt đều sẽ không keo kiệt, miệng lại ngọt, càng không cần phải nói đến chuyện khi dễ bạn cùng lứa.
Hiện tại Tiểu Bảo so với Trúc Nhi vẫn là cao hơn nửa cái đầu, nếu thật sự đánh nhau, chưa biết ai sẽ là người chiếm phần thắng.
- Thoạt nhìn muội thấy Trúc Nhi cùng Tiểu Bảo chơi với nhau có vẻ khá tốt, nếu sau này có cơ hội tỷ cứ để cho hai đứa nhỏ này chơi chung với nhau đi, dù sao Trúc Nhi nhà muội cũng không có bạn chơi cùng.
Mộc Ngọc Trúc nghe muội muội nói như vậy không khỏi có chút động tâm, tình huống của Tiểu Bảo khiến nàng bối rối đã lâu, đứa nhỏ này cứ như vậy mà sa sút, về sau trưởng thành không biết sẽ biến thành cái dạng gì. Giả sử tính tính giống hệt với mình không biết sẽ bị người ta ức hiếp đến cỡ nào, chuyện này mẹ chồng của nàng không biết đã nhắc tới bao nhiêu lần, muốn sửa nhưng nàng thật sự không có biện pháp.
Tiểu Bảo bị hài tử khác khi dễ, bây giờ nhìn thấy hài tử cùng tuổi liền sợ hãi không thôi.
Hiện giờ nhìn thấy đứa nhỏ này chơi cùng hài tử của tam muội vui vẻ như vậy, cõi lòng Mộc Ngọc Trúc khẽ lay động, lâu lắm rồi nàng chưa thấy cảnh nhi tử chơi đến vui sướng như vậy.
Lúc này không phải thời điểm ăn cơm, huống hồ hai mẹ con này ăn xong rồi mới đến đây cho nên Sở Ngu cũng chưa vội xuống bếp làm cơm đãi khách, nàng kéo ghế ngồi xuống bên cạnh thê tử, chăm chú nghe hai tỷ muội bọn họ tán gẫu.
Mộc Đinh Hương đoán ra Mộc Ngọc Trúc trong lòng khẳng định có tâm sự, bằng không lấy tính tình của đại tỷ sẽ không dễ dàng đến đây thăm hỏi nàng. Quả nhiên sau một hồi hàn huyên, Mộc Ngọc Trúc mới ấp a ấp úng nói:
- Trong nhà dự định cất thêm một gian nhà ở, ngày hôm qua vừa mới tính toán xong. Bà nội của Tiểu Bảo nói muốn mời thân thích trong nhà đến dùng cơm nên bảo tỷ đến đây mời hai muội, nếu muội và muội phu có rãnh thì..........
Hoá ra chuyện là như vậy, Mộc Đinh Hương cùng Sở Ngu đưa mắt liếc nhìn nhau sau đó mới đáp:
- Muội còn tưởng là chuyện gì, mấy ngày gần đây bọn muội cũng không có chuyện gì làm. Bên nhà tỷ đã định là ngày nào chưa, đến lúc đó ba người nhà muội nhất định phải tới ăn cơm ké.
Bấy giờ Mộc Ngọc Trúc mới thở phào nhẹ nhõm.
- Chính là ngày mai.... Cũng xem như không phải là mừng nhà mới, chỉ là xây thêm một gian nhà nhỏ nối tiếp với gian nhà chính. Bà nội của tiểu bảo kêu tỷ tới mời, tỷ chỉ sợ hai muội bận rộn mà thôi...
Tuy rằng nhà họ Lưu đem nhị tiểu thư trở về nhận tổ quy tông là chuyện ở tít trên huyện, chưa từng chính thức công bố với người ở thôn Phù Dung nhưng ít nhiều vẫn có một chút tin tức lan truyền tới tận đây. Vả lại cũng có một số người lén lút ở sau lưng nghị luận nói Mộc Đinh Hương bị Mộc mẫu tráo đổi với con của bà ta, căn bản không phải là người nhà họ Mộc cho nên khi bà bà* kêu Mộc Ngọc Trúc đến đây thỉnh người tới dự tiệc nàng vẫn có đôi chút do dự.
Nay nhìn thấy bộ dạng này của tam muội nhìn qua tựa hồ cũng không có gì khúc mắc, lúc này nàng mới thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Nàng và Mộc Ngọc Trúc ở chung nhiều năm như vậy, nàng biết rất rõ trong lòng đối phương có bao nhiêu rối rắm, nàng cười cười, hòa nhã nói:
- Không bận, về sau đại tỷ có việc gì đều có thể đến nhà tìm muội nói, không có việc gì cũng có thể mang Tiểu Bảo đến đây chơi, muội thấy Trúc Nhi tựa hồ rất thích hắn.
Sở Ngu đứng dậy đi rửa sạch một ít trái cây, gọt sẵn rồi mang đến cho tỷ muội hai người, sau đó lại đi vòng ra tiểu viện nhìn thoáng qua bọn nhỏ, trông thấy hai củ cải trắng đang ghé vào chậu hoa khe khẽ nói nhỏ nàng liền không để ý nữa. Nàng xoay người đi vào thính đường, lần này không ngồi nữa mà nằm thẳng xuống ghế dựa, chống tay nghiêng đầu tiếp tục nghe hai tỷ muội tán gẫu.
Từ đầu Mộc Ngọc Trúc còn có chút mất tự nhiên, tuy nói Sở Ngu cũng là nữ nhân nhưng trước kia nghe nói nàng bộ dạng hung thần ác sát, hơn nữa chỉ mới một năm Sở gia vừa xây nhà vừa mua trâu mua dê, các nàng giao tiếp toàn là nhà có tiền. Từ trước đến nay Mộc Ngọc Trúc luôn có cảm giác mình là hạng người ti tiện, nàng biết rõ bản thân không thể tiếp xúc với các nàng, thậm chí những chuyện liên quan tới bọn họ phải thật cẩn thận lời ăn tiếng nói.
Nhưng nữ nhân trước mắt này lười biếng nằm dài trên ghế dựa, tóc dài như thác nước rũ xuống chứ không buộc cao như mọi khi, điều này khiến nàng thoạt nhìn có vẻ nhu mị, cùng chữ đồ tể hoàn toàn không chút dính líu với nhau. Đặc biệt là khi tỷ muội hai người nói chuyện đối phương cũng không xen mồm vào, trừ phi Mộc Đinh Hương nói đến nửa chừng, xoay đầu sang hỏi thì nữ nhân này mới lên tiếng đáp lời.
Hai người các nàng ngồi trên ghế dựa thật sự rất gần, một nằm một ngồi. Một tay Sở Ngu vòng qua trước người ôm lấy eo muội muội của nàng, tay kia thưởng thức tóc dài rũ sau thắt lưng, thoạt nhìn cực kỳ thân mật.
Mộc Ngọc Trúc ngắm một màn tình cảm diễn ra trước mắt, ánh mắt nàng có chút mơ hồ không dám nhìn thẳng khi hai người đối diện làm những hành động thân mật. Nàng không biết hoá ra hai nữ nhân sống chung thế nhưng lại hài hoà tốt đẹp như vậy, cùng tưởng tượng trước kia của nàng cách xa một trời một vực.
Hiện giờ Mộc Đinh Hương trở nên thích nói hơn xưa rất nhiều, trải qua quá nhiều chuyện như vậy, hơn nữa trong xương cốt của nàng vốn dĩ di truyền đại khí từ Lưu Hừ và Quý Vân Nương cho nên ở phương diện đối nhân xử thế cùng lễ nghĩa đãi khách nàng càng thêm thành thục, chỉ dăm ba câu đã đánh tan sự co quắt lẫn bất an trong lòng của Mộc Ngọc Trúc. Mấy mẩu chuyện lông gà vỏ tỏi trong nhà, chuyện trồng trọt đồng án và chuyện hài tử luôn là những chủ đề bất tận, chỉ loanh quanh nói về mấy vấn đề này thôi vậy mà cư nhiên các nàng cũng có thể nói suốt một canh giờ.
Mắt thấy sắc trời không còn sớm, Mộc Ngọc Trúc nói chưa đã thèm nhưng lúc này vẫn phải luyến tiếc đứng dậy đi về. Sở Ngu và Mộc Đinh Hương giữ hai mẹ con các nàng ở lại ăn cơm nhưng trong nhà vẫn còn có việc nên nàng đành uyển chuyển từ chối. Thời điểm bước chân ra tiểu viện, nhìn thấy hai đứa nhỏ nghịch nước Mộc Ngọc Trúc khẽ cau mày nhăn nhó, vừa tính mở miệng mắng nhi tử vài câu lại thấy Trúc Nhi ở bên cạnh cười hì hì chạy đến chỗ Mộc Đinh Hương, nữ hài cả người ướt dầm dề nhưng tam muội không hề tức giận, ngược lại nàng chỉ ôn tồn cười nói:
- Con nghịch nước sao? Con chơi đủ rồi thì chúng ta vào thay quần áo, bằng không mặc đồ ướt sẽ sinh bệnh, còn nếu con muốn chơi nữa thì cứ chơi thêm chốc lát, không sao đâu.
Mộc Ngọc Trúc sửng sốt, nàng quay đầu nhìn thoáng qua nhi tử chỉ thấy tiểu gia hỏa đang cẩn thận ngắm nhìn nàng, nhìn dáng vẻ hẳn là đang sợ nàng tức giận.
Rốt cuộc nàng vẫn mềm lòng, thầm nghĩ nên bắt đầu thay đổi cách dạy dỗ hài tử:
- Bảo nhi còn muốn chơi nữa hay sao? Bây giờ chúng ta phải về rồi, bà nội con đang chờ chúng ta về nhà ăn cơm.
Hà Tiểu Bảo thấy mẫu thân không trách cứ tức khắc đôi mắt trở nên sáng lấp lánh, nó quay đầu nhìn Trúc Nhi, gương mặt có chút lưu luyến không nỡ.
Sở Ngu đứng bên cạnh nở nụ cười, ôn tồn nói với nhi tử của đại tỷ:
- Tiểu Bảo còn muốn cùng Trúc Nhi chơi đùa hay sao? Hôm nay sắc trời không còn sớm, chi bằng ngày mai đến phiên Trúc Nhi tới nhà con chơi có được hay không?
Tiểu Bảo vừa nghe lập tức lộ ra hai má lúm đồng tiền nhợt nhạt, nó dùng sức gật đầu, bấy giờ mới chịu hướng về phía Trúc Nhi vẫy tay chào, cuối cùng vui vẻ đi theo bước chân mẫu thân ra khỏi cửa nhà họ Sở.
Nhìn thân ảnh mẫu tử hai người dần dần đi xa, Sở Ngu cúi đầu hỏi:
- Trúc Nhi rất thích chơi với Tiểu Bảo ca ca hay sao?
Trúc Nhi cười tủm tỉm gật đầu, kiêu ngạo đáp lại câu hỏi của Sở Ngu.
- Thích chứ, Tiểu Bảo ca ca nói sau này có thể làm tùy tùng của ta.
Sở Ngu vừa nghe tức khắc dở khóc dở cười.
Buổi trưa ngày tiếp theo, Sở Ngu đưa Mộc Đinh Hương và Trúc Nhi đi đến nhà họ Hà, lần này nhà bọn họ chỉ cất thêm một gian phòng ở cho nên cũng không mời nhiều người. Trong nhà có một ít thân thích đến từ trước, thêm một nhà ba người Sở Ngu là vừa vặn ngồi đầy hai bàn tiệc.
Bà bà của Mộc Ngọc Trúc nhìn thấy một nhà ba người các nàng tới đây thì cười tươi đến nỗi đôi mất híp thành một đường, hiện gì Sở gia đắc thế cho nên ai cũng muốn cùng các nàng giao thiệp. Nhờ Mộc Ngọc Trúc có chút quan hệ với phu nhân nhà Sở Ngu cho nên bọn họ mới có thể đến gần và qua lại với các nàng, đương nhiên là vô cùng cao hứng.
Bữa cơm này ăn rất vui vẻ nhưng cuối cùng vẫn xảy ra hai câu chuyện nhỏ.
Đầu tiên là Tiểu Bảo mang theo Trúc Nhi chạy ra ngoài chơi, Trúc Nhi vốn dĩ ngoan hiền vậy mà lại dám ra tay đánh người khác.
Hôm nay nhà họ Hà mời khá nhiều người đến dùng cơm, ngoài mấy người thân thích trong tộc họ còn có mấy người hàng xóm dẫn theo hài tử đến chung vui, nhóm hài tử này lớn hơn Tiểu Bảo một chút, vóc dáng lẫn thể trạng đều vượt trội hơn hẳn. Bình thường nhóm hài tử này ức hiếp Hà Tiểu Bảo thành thói quen, vả lại đó giờ Tiểu Bảo chỉ biết cam chịu, nó nghĩ rằng chỉ cần cố gắng nhẫn nhịn một chút thì mọi việc sẽ qua nhanh.
Tuy rằng vóc người Trúc Nhi khá nhỏ bé nhưng nó lại chủ động đem Hà Tiểu Bảo kéo về sau lưng, tự mình đứng ra bảo vệ tiểu ca ca. Nhìn người khác ức hiếp tùy tùng của mình nó há có thể chịu đựng được, thế là Trúc Nhi không nói hai lời liền tiến đến nắm lấy đầu mấy tên nam hài to con, quyền cước không chút kiên nể mà giáng xuống đầu chúng nó túi bụi.
Trong nhà người lớn nghe thấy bên ngoài có tiếng khóc la liền vội vàng đứng dậy chạy ra xem, tới nơi chỉ thấy trên đất loạn thành một đoàn. Mộc Đinh Hương trong lòng vẫn nhịn không được lo lắng cho tiểu nữ nhà mình, dù rằng nó là tiểu yêu quái biến thành nhưng so với những hài tử nhà người khác, vóc dáng tính ra vẫn là nhỏ nhất.
Cẩn thận quan sát một chút, phát hiện đối phương có bốn hài tử to con mà bên này chỉ có Trúc Nhi cùng với Hà Tiểu Bảo. Nàng cẩn thận kiểm tra một lượt, từ bỏ hai mảng da trên tay đỏ bừng, mặt khác tạm thời nàng thấy không có gì trở ngại.
Nhưng bốn tiểu thiếu niên bên kia lại ngã dài trên mặt đất, gương mặt đầy vết tím xanh, tựa hồ không chiếm được chút tiện nghi nào.
Tiểu măng tinh vừa thấy Mộc Đinh Hương đi tới liền bật khóc nứt nở, bộ dáng nhỏ nhắn đáng thương chọc cho nhóm người lớn đau lòng không thôi, mọi người đồng loạt sôi nổi chỉ trích bốn tiểu hài tử lớn xác đang đứng đối diện.
Rốt cuộc chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra được ai mạnh ai yếu, nhưng bấy giờ tình thế hỗn loạn, mấy ai rãnh rỗi nghiêm túc xem xét đâu mới chân chính là người bị hại.
Có người lớn tham gia thành ra bốn tiểu hài tử bên kia cuối cùng vẫn không chiếm được một chút tiện nghi nào, nhưng dù không có mặt người lớn ở đây cũng chưa chắc chúng nó có thể nắm chắc được phần thắng, bốn đứa giống hệt kẻ câm ăn phải hoàng liên, đắng mà không nói được!
Mộc Đinh Hương đem Trúc Nhi ôm vào trong nhà, Hà Tiểu Bảo lững thững đi theo phía sau với đôi mắt sáng ngời. Sau khi vào trong nhà Tiểu Bảo mới hướng về phía Trúc Nhi giơ ngón tay cái, thật lòng khen ngợi.
- Trúc Nhi muội thật là lợi hại.!!
Đến tận lúc này tiểu măng tinh mới ngừng khóc, dù khoé mắt còn vương hai giọt nước mắt nhưng nó vẫn kiêu ngạo mà hừ một tiếng.
- Đương nhiên rồi, sau này ngươi cứ đi theo làm tùy tùng để ta sai khiến đi!!
Tình hữu nghị giữa hai đứa nhỏ cứ như vậy mà thành.
Còn chuyện thứ hai có liên quan tới Sở đồ tể nhà chúng ta, Sở Ngu sau khi ăn cơm xong liền tranh thủ đi dạo một vòng ở sân sau nhà họ Hà, ai ngờ giữa đường bị người ta chặn lại, đối phương chẳng những tặng hoa mà còn dũng cảm biểu đạt tình cảm của mình.
Trùng hợp đối phương cũng là nữ tử nhưng chẳng phải nữ tử bình thường, đối phương được mệnh danh là hoa khôi của thôn này.
Hoa tươi người đẹp, một màn này tình cờ bị Mộc Đinh Hương nhìn thấy.
Từ nhà họ Hà trở về Mộc Đinh Hương vẫn cư xử như mọi khi, biểu hiện cũng không có gì khác thường nhưng Sở Ngu hiểu rất rõ từng biến hoá nhỏ trên người của thê tử, tổ tiên mách bảo với nàng rằng đối phương đang cực kỳ tức giận. Tỷ như ban nãy khi cưỡi ngựa, đối phương không dùng thân hình mềm mại tựa vào lòng nàng như thường ngày nữa mà thân thể đột nhiên trở nên cứng đờ, nàng ngồi thẳng chăm chú nhìn về phía trước, toàn thân cho thấy tiểu cô nương đang rất không cao hứng.
Thời điểm vừa về đến nhà nàng nhanh chóng tống cổ Trúc Nhi để nó tự mình chạy ra ngoài chơi, bản thân thì lôi kéo thê tử vào phòng ngủ để giải thích một phen.
Nhưng Mộc Đinh Hương ngồi bên mép giường cật lực kháng cự sự đụng chạm của nàng, mặc kệ nàng nói cái gì, đối phương đều lạnh lùng thờ ơ.
- Hương nhi à nàng nói đạo lý một chút đi, là tự người nọ chạy tới chứ không phải ta chủ động trêu chọc nàng ấy. Hơn nữa nàng cũng thấy rồi đó, lúc ấy ta thẳng tay đẩy người ta ra xa rồi mà....
Mí mắt của tiểu cô nương hơi hơi giật giật, Sở Ngu thấy thê tử rốt cuộc cũng có phản ứng thì trong lòng mừng rơn.
- Hương nhi tại sao nàng vẫn không để ý đến ta? Rốt cuộc nàng thật sự không còn để ý đến ta nữa sao?
Sở Ngu ấm ức nói ra, trong lời nói cư nhiên mang theo một chút nức nở.
Mộc Đinh Hương vừa nghe lập tức hoảng sợ tột độ, nàng chưa từng thấy qua bộ dạng này của Sở Ngu. Người này trưng ra vẻ mặt đáng thương, hai hàng thanh lệ chảy dài khóc đến thương tâm, ai không biết còn tưởng nàng ức hiếp Sở Ngu cũng nên.
Sửng sốt một hồi lâu cuối cùng nàng coi như buông tay đầu hàng, Mộc Đinh Hương thở dài một hơi sâu kín nói:
- Nhất định là do ngươi lớn lên quá mức xinh đẹp cho nên ngay cả nữ nhân cũng muốn chạy tới cùng ta tranh đoạt...
- Hương nhi, không phải vậy đâu. Nếu nàng không thích gương mặt hồng nhan hoạ thủy này ta đây liền đem nó hủy đi!!
Đương nhiên Mộc Đinh Hương biết thừa người này bất quá chỉ là đang lấy lòng nàng mà thôi, thế nhưng cuối cùng nàng vẫn là không nhịn được mà duỗi tay nắm lấy tay Sở Ngu.
Sở đồ tể thấy nàng mềm lòng vội vàng trở tay nắm ngược lại bàn tay của tiểu tức phụ, bao phủ nó thật chặt chẽ cứ như sợ rằng sẽ thật sự mất đi đối phương.
- Ban đầu vốn dĩ ta đã không thích nữ nhân, từ trước tới giờ ta không thích bất luận kẻ nào, ta chỉ thích mỗi một mình nàng!
Nghe được lời này sắc mặt của nàng mới dần hoà hoãn lại, dĩ nhiên nàng biết rõ bản thân ở trong lòng Sở Ngu có bao nhiêu phân lượng. Chẳng qua nhìn nữ nhân khác tựa vào người bảo bối của nàng, dù biết Sở Ngu sẽ không phản bội nhưng nàng vẫn nhịn không được mà cảm thấy ghen ghét.
Trước mắt Sở Ngu là người yếu thế, đã vậy còn bày ra bộ dạng khóc lóc thương tâm khiến sự chua chát ngự trị trong lòng nàng biến mất vô tung vô ảnh, biết đối phương giả vờ thế nhưng nàng vẫn bắt đầu cảm thấy thương tiếc.
Mà Sở Ngu thấy rõ băng tuyết trên người thê tử chậm rãi hòa tan, không ngờ lại bắt đầu chứng nào tật nấy, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.
- Nàng hôn ta một cái, bằng không ta nín khóc không được..
Mộc Đinh Hương nghe lời, ở trên mặt nàng nhẹ nhàng ấn xuống một nụ hôn.
- Muốn ở đây cơ.
Sở Ngu vô liêm sỉ nâng tay chỉ chỉ vào bờ môi đỏ tươi của mình.
Mộc tiểu cô nương yên lặng nhìn đối phương một cái, trước mắt chẳng hiểu tại sao lại hiện ra cảnh tượng vừa rồi nữ nhân kia bổ nhào vào trong lòng Sở Ngu. Đáy lòng nàng đột nhiên toát ra một cỗ mùi vị chua lòm, đồng thời hơi thở cũng trở nên có chút thô nặng, không biết bởi vì nàng ăn phải giấm chua hay còn vì một điều gì khác.
Chờ khi Sở Ngu phản ứng lại đã là quá muộn, tiểu thê tử nhanh chóng cúi người lại đây, giây tiếp theo trên môi xuất hiện cảm giác đau đớn, hoá ra nàng bị đối phương cắn một ngụm.
Sở Ngu bị đau có chút ngây ngốc, nàng cảm thấy lúc này Mộc Đinh Hương hình như vẫn còn giận lẫy, hành động này giống như là đang phát tiết thì đúng hơn. Tức khắc Sở đồ tể trong lòng cảm thấy tràn đầy ủy khuất, cái mũi của nàng đau xót, nước mắt ban nãy tưởng chừng đã ngừng thế nhưng lại một lần nữa chảy xuống.
Tiểu cô nương cắn xong lại cảm thấy đau lòng, nàng vươn đầu lưỡi liếm liếm chỗ vừa rồi bị cắn chỉ nếm được hương vị rỉ sắt. Lòng nàng có chút áy náy cho nên động tác cũng trở nên mềm nhẹ, chủ động dùng môi dưới liếm miệng vết thương.
Chỉ là không nghĩ tới liếm được một hồi đầu lưỡi lại liếm được một cỗ hương vị khác, nàng trong lòng cả kinh, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy đuôi mắt Sở Ngu đỏ bừng, khuôn mặt nhuốm đầy nước mắt.
Mộc Đinh Hương vội vàng duỗi tay ôm lấy đối phương vào lòng, cả người căng cứng lựa lời dỗ dành.
- A Ngu, không được khóc..
Bình thường đều là do Sở Ngu dỗ nàng, xưa nay nàng chưa từng có cơ hội thương tiếc người trong lòng, ý thức được điểm này trong lòng dâng lên một trận đau đớn. A Ngu của nàng dù gì cũng là một nữ nhân, tuy rằng người này lớn hơn nàng vài tuổi nhưng nhìn chung vẫn là một nữ tử có tâm tính mềm mại đó nha.
Nghĩ như thế trong lòng càng cảm thấy áy náy, nàng không biết nên nói cái gì mới tốt, chỉ đành gắt gao ôm lấy đối phương, hết một lần lại một lần hôn lên môi đối phương, nỉ non ở bên tai gọi tên Sở Ngu mãi.
Sở đồ tể bị nàng hôn tới mức không thở được, chịu hết nổi đành phải đem tiểu cô nương kéo ra, lần này đến phiên Sở Ngu nhìn thấy đôi mắt của tiểu cô nương đỏ ngầu, tới tận lúc này nàng mới mềm lòng. Nguyên bản cảm giác uỷ khuấy vừa rồi bất chợt biến mất một cách chẳng thể hiểu được, giờ nhìn thấy đối phương để ý mình như vậy, thế nên nàng cũng chẳng đành lòng tiếp tục giận dỗi nữa.
- Ta không khóc, cũng không cho phép nàng khóc.
Mộc Đinh Hương ngồi thẳng thân mình lẳng lặng mà nhìn nàng, qua hồi lâu mới mở miệng nói:
- A Ngu à, ta thật sự xin lỗi, bình thường đều là ngươi chăm sóc ta, sau này ta cũng sẽ chiếu cố cảm xúc của ngươi. Ngươi không cần khổ sở, ta sẽ học chuyện này thật tốt.
Sở Ngu thấy nàng bộ dạng nghiêm túc, nhịn không được nín khóc mỉm cười.
- Chỉ là cảm xúc nhất thời của ta mà thôi, nàng cần gì nghiêm túc như vậy.?
Mộc Đinh Hương lắc đầu nguầy nguậy.
- Không phải, ta có thể cảm nhận được cảm xúc của ngươi.
Lúc bấy giờ Sở Ngu đã khôi phục bộ dáng vốn có, nàng cười cười ngẩng đầu nói:
- Vốn dĩ là ta chọc nàng tức giận, đến cuối cùng nàng lại là người đến dỗ ta.
- Không phải ngươi chọc ta tức giận, là ta quá để ý ngươi, ta sợ kẻ khác cướp ngươi khỏi người của ta.
- Đồ ngốc, chỉ có mình nàng xem ta như trân bảo. Mọi người không ai là không nói nữ đồ tể của thôn Phù Dung là một kẻ hung thần ác sát, bọn họ nhìn ta một cái tối về ngủ đều mơ thấy ác mộng.
Tiểu cô nương vẫn tiếp tục lắc đầu, nàng chủ động đến gần hôn lên môi Sở Ngu thêm một lần nữa, quả thật cưng chiều cực kỳ.
- Mới không có, mấy người đó làm sao biết được ngươi tốt như thế nào. May mắn thay ông trời rủ lòng thương xót ta, cuối cùng để cho ta bắt được ngươi...
Khoé miệng Sở Ngu cong cong, thân mật vòng tay ôm lấy eo đối phương.
- Vậy chuyện hôm nay chúng ta xem như chưa từng xảy ra có được hay không?
- Ừm cũng được, bất quá.....
- Bất quá cái gì?
Sở Ngu có chút nghi hoặc mà nhìn chằm chằm vào Mộc Đinh Hương, sợ rằng sẽ bỏ lỡ một điều gì đó.
- Thoạt nhìn ngươi mới chín là tiểu kiều nương, cho nên tối nay ta nhất định phải nằm trên!!!
Bà bà(*): Đây là từ chỉ mẹ chồng bên Trung Quốc từ thời xa xưa. Đôi khi nữ nhân cũng có thể gọi là "Thân phụ" và "Thân mẫu", khác biệt hoàn toàn với cách gọi "Nhạc phụ" "Nhạc mẫu" của nam nhân.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]