Tiết trời càng ngày càng lạnh, vụ mùa cuối năm thu hoạch xong xuôi một nhà Mộc Đinh Hương dần dà trở nên nhàn hạ. Để bắt đầu chuẩn bị vật dụng cho mùa đông, Sở Ngu cố ý cứ cách ba ngày sẽ tranh thủ thời gian lên núi đốn củi, còn khi ở nhà nàng cùng Mộc Đinh Hương ra ngoài cưa một cây đại thụ nằm bên cạnh bờ sông, những khi rãnh rỗi liền xẻ gỗ ra xài, cứ thế chưa đến mùa đông mà củi lửa nhiều đến mức chất đầy thành một bức tường trong góc sân nhà.
Trời dần giá rét, ngoài đồng cũng không còn gì để thu hoạch, chỉ có vườn rau và hàng cây ăn quả bên hông nhà là vẫn còn xanh um như cũ.
Bao gồm cả đoá hoa nhỏ nằm bên cạnh lu nước trong tiểu viện, hoa nhỏ chịu đựng giá rét nhưng sức sống vẫn bừng bừng, ai trông thấy cũng đều tấm tắc khen lạ.
Lá của tiểu hoa phì phì nhuộm một màu xanh lục thích mắt, nụ hoa to lớn mang đến cho người ta cảm giác tùy thời có thể nở ra bất cứ lúc nào.
Đã nhiều ngày nay bên ngoài tiểu viện tràn ngập một cổ mùi thơm thanh nhã lạ lùng, Sở Ngu mũi thính lần theo mùi hương tìm được ngọn nguồn, hoá ra nguyên nhân xuất phát từ chỗ của tiểu hoa. Nàng trở vào phòng nói với Mộc Đinh Hương, hai người đều cảm thấy đoá hoa nhỏ này khả năng qua ít ngày nữa liền phải nở hoa.
Phải nói Trúc Nhi cực kỳ mẫn cảm, nó từ sớm đã thấy tiểu hoa khác thường vậy nên hàng ngày không có việc gì làm liền ngồi bên cạnh trông chừng, ngoại trừ khi ăn cơm và đi ngủ thì đa phần khoảng thời gian còn lại nó đều quấn quít bên cạnh tiểu hoa một tấc không rời. Kể cả khi Tiểu Bảo tới nhà tìm Trúc Nhi chơi nó cũng không ưa thích chạy ra ngoài, ngày nào cũng ghé vào bên cạnh lu nước lẩm ba lẩm bẩm, không biết đang cùng tiểu hoa nói cái gì.
Mộc Đinh Hương sợ hài tử phát điên bèn thử khuyên nhủ mấy lần, nhưng ai ngờ đứa nhỏ này hoàn toàn không nghe lọt tai câu nào, hết cách nàng đành phải tùy ý để nó muốn làm gì thì làm.
Mãi cho đến buổi tối của một ngày nọ, khi hai người các nàng đang yên giấc ngủ say thì bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, lắng tai chỉ thấy tiếng đập cửa liên hồi hoà lẫn với tiếng khóc hoảng loạn của Trúc Nhi, nghe đâu còn có tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh như ẩn như hiện.
Hai người lập tức tỉnh dậy, cuống quýt phủ thêm quần áo rồi mới chạy đi mở cửa, cánh cửa vừa mở ra chỉ thấy Trúc Nhi đứng đó khóc đến nỗi nước mắt nước mũi vương đầy trên khuôn mặt non nớt, trong lòng còn ôm theo một hài tử sơ sinh dường như vừa ra đời chưa được bao lâu. Bấy giờ đã vào giữa tháng mười hai, bên ngoài gió lạnh kêu gào, gió mạnh tới mức thổi cho cây cối nghiêng ngả va vào nhau phát ra thanh âm xào xạc, hai người chỉ bị gió thổi một chút mà thân thể tưởng chừng như sắp đóng băng đến nơi.
Mà toàn bộ không khí ngoài vườn tràn ngập trong một mùi hương lạ kì, so với trước kia nồng đậm hơn rất nhiều, hít vào một hơi chỉ thấy lạnh thấu xương.
Sở Ngu vội vương cánh tay dài bế hai đứa nhỏ lên phóng nhanh vào phòng, nhẹ nhàng thả xuống nơi ổ chân còn mang theo nhiệt độ của các nàng.
Vuốt thân mình lạnh như băng của hai tiểu hài tử, Mộc Đinh Hương nhịn không được tự trách bản thân rất nhiều. Đêm qua hai người thật sự hung hăn, thẳng đến khi kiệt sức mới chịu đi ngủ, vận động kịch liệt dẫn tới việc hai người ngủ thật sự rất trầm cho nên không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, động tĩnh lớn như vậy mà cả hai người chẳng hay chẳng biết.
Mộc Đinh Hương dùng thảm lông mềm mại đem em bé bao phủ kín kẽ, nàng dùng nhiệt độ cơ thể ấm áp của bản thân ôm nó nhẹ nhàng dỗ dành. Trước kia nàng thường xuyên dỗ Trúc Nhi, tuy rằng hài tử trên tay nhỏ hơn một chút nhưng tính ra ít nhiều vẫn có chút kinh nghiệm.
Sở Ngu một bên cũng cẩn thận đem Trúc Nhi ủ ấm, nàng vươn tay dùng khăn lau nước mắt trên mặt tiểu măng tinh.
Chờ cho Trúc Nhi thoáng bình tĩnh lại, bấy giờ nàng mới dò hỏi xem Trúc Nhi từ đâu nhặt được em bé này.
- Tiểu hoa,... là tiểu hoa......
Trúc Nhi nhiễm lạnh, hai hàm răng vẫn còn đánh vào nhau lập cập.
Sở Ngu vừa nghe liền cảm thấy giật mình, nàng gẩng đầu cùng Mộc Đinh Hương ánh mắt giao nhau, trên gương mặt hoàn toàn là biểu tình không thể tưởng tượng được.
Sở Ngu xoay người đi ra ngoài, nàng cầm theo đèn lồng đến xem nơi thường ngày đặt tiểu hoa. Đoạn đường từ phòng mình dẫn ra tiểu viện ướt dầm dề do cơn mưa giữa đêm dẫn đến việc xuất hiện một hàng dấu chân nhỏ nhắn hiện diện trên nền đất, đến gần lu nước chỉ thấy chậu hoa vỡ nát vương đầy mảnh vỡ trên nền đất, đáng lý đoá hoa đầy sức sống nằm trong chiếc chậu kia thế nhưng bây giờ chỉ còn là một thân cây trụi lủi, cành lá xanh tốt chỉ trong một đêm tất cả đều khô héo hầu như không còn.
Nàng lại cầm đèn đi đến sân sau kiểm tra một vòng, cửa lớn căn bản đóng chặt, khoá cửa vẫn treo nơi đó không có nửa phần dấu vết bị chạm vào, dưới đất tuyệt nhiên không có dấu chân ra vào.
Nhớ tới thân phận thật sự của Trúc Nhi, Sở Ngu có cơ sở đối với lời nói vừa rồi của tiểu hài tử tin tưởng đến chín phần.
Trở lại phòng ngủ nàng chỉ nghe thấy tiếng đứa nhỏ kia khóc lóc không ngớt, ban nãy thời điểm Trúc Nhi ôm nó lại đây Sở Ngu đã tranh thủ nhìn thoáng qua, tiểu gia hỏa này toàn thân trơn bóng không một vật thừa, vừa nhìn liền biết lại là một tiểu nữ hài.
Nhìn thấy Sở Ngu bước vào, Mộc Đinh Hương ngẩng đầu chăm chú nhìn nàng.
- Không sai, đứa nhỏ này chính là tiểu hoa, không ngờ mấy tiểu tinh quái lại thích đến nhà của chúng ta như vậy.
Sở đồ tể đáp lời bằng một chất giọng cực kỳ bất đắc dĩ, nàng dẹp đèn lồng rồi cất bước đi tới, nhìn vào liền thấy khoé mắt của tiểu gia hỏa mang đầy vệt nước, có dỗ cách mấy cũng không nín khóc.
- A Ngu, có phải nó đói bụng hay không? Nó khóc từ nãy đến giờ vẫn chưa chịu ngừng, muốn cho nó uống nhưng mà ta lại không có sữa......
Tiểu cô nương trong lòng có chút sốt ruột, đứa nhỏ này khóc lâu lắm rồi, kéo dài thêm chút nữa sợ rằng cũng chẳng còn sức lực để khóc.
Trúc Nhi từ trong ổ chăn vội vàng chui ra, nó cẩn thận duỗi tay sờ sờ bảo bảo. Em bé ngửi được mùi hương quen thuộc thoáng chốc ngừng khóc, nhưng chẳng được bao lâu lại bắt đầu nỉ non khóc lên.
Điều này làm cho hai nàng phát sầu, chợt Mộc Đinh Hương nhớ ra trong chuồng có một con dê mẹ vừa hạ sinh một bé dê con, tức khắc nàng vội vàng nhấc chân đá Sở Ngu một cái.
- Đi vắt chút sữa dê đi, đứa bé này hẳn là đói bụng rồi.
Sở Ngu vội vàng tóm Trúc Nhi nhét lại ổ chăn, còn bản thân thì đem quần áo bọc lại chặt chẽ, chuẩn bị xong xuôi nàng liền vòng xuống gian bếp lấy một cái chén lớn, sau đó tức tốc chạy thẳng ra chuồng dê.
Không cần quá lâu liền vắt được một chén nhỏ, vốn muốn trực tiếp đút đứa nhỏ uống nàng lại bỗng nhiên nhớ tới lúc trước từng nghe ai đó nói rằng sữa động vật phải nấu lên mới có thể uống được, vì thế nàng đi xuống nhà bếp đem sữa nấu lên, đợi sữa sôi đều mới đổ ra một cái chén mới rồi mang vào trong phòng.
Mộc Đinh Hương đợi khá lâu mới thấy nàng trở về, nãy giờ tiếng em bé khóc vẫn chưa từng dứt, mùa này thời tiết lạnh nên một đường bưng sữa lại đây nhiệt độ chén sữa cũng giảm đi đôi chút, các nàng thổi thổi vài hơi đã có thể miễn cưỡng đút được.
Không có dụng cụ đút sữa chuyên dụng, các nàng chỉ đành phải dùng cái gáo múc canh để đút. Tiểu gia hỏa ngửi thấy vị sữa liền chỉ khóc thút thít, môi nhỏ ngậm lấy một góc cái gáo húp từng chút từng chút, thoạt nhìn thật sự đói lả.
Trúc Nhi ngồi một bên nhìn không chớp mắt, Sở Ngu thấy vậy nâng bèn tay điểm trán nó.
- Con làm sao biết được muội muội hoá hình??
Trúc Nhi hít hít cái mũi, nghiêm túc trả lời.
- Tất nhiên phải biết ạ, thời điểm hoa nở con luôn canh giữ bên cạnh.
Thật là một hài tử bướng bỉnh, Sở Ngu sờ soạn kiểm tra một vòng, thấy thân thể Trúc Nhi cuối cùng cũng có chút ấm áp, nàng đau lòng hôn lên đỉnh đầu nữ nhi xem như khen ngợi.
Sau đó nàng che miệng ngáp, giọng nói cũng nhuốm màu buồn ngủ.
- Được rồi, trời còn chưa sáng để ta ôm con về phòng ngủ, bảo bảo cứ để lại cho mẫu thân con trông nôm đi.
Vừa nghe thấy phải cùng tiểu hoa tách ra Trúc Nhi liền dùng sức lắc đầu, nàng có nói cỡ nào nó cũng không nghe lời.
- Con không đi đâu, con muốn ở chung với tiểu hoa.
- Bây giờ con có chịu đi ngủ hay không? Con không muốn ngủ nhưng ta phải ngủ thêm một giấc, chút nữa còn phải dậy sớm đi giết heo.
Trúc Nhi im lặng ngồi lỳ ở đó với bộ dạng không tình nguyện, nói gì thì nói nó vẫn muốn canh giữ tiểu hoa.
Môc Đinh Hương một bên đút hài tử uống sữa, một bên bất đắc dĩ mà nhìn Sở Ngu, nói:
- Bằng không ngươi về phòng bên kia ngủ với Trúc Nhi một lát đi.
Sở đồ tể nhìn tức phụ bận bịu ôm hài tử, không biết tình huống tiểu hoa tiếp theo sẽ như thế nào cho nên nàng cũng không muốn đi cho lắm.
Kết quả cuối cùng là Mộc Đinh Hương và Sở Ngu cùng nhau thức trắng, hai người kiên trì dựa vào mép giường đến tận hừng đông, dáng vẻ mệt mỏi bất kham, duy chỉ có một mình Trúc Nhi là còn tràn đầy tinh lực, suốt cả đêm nó vẫn chăm chú nhìn chằm chằm tiểu hoa.
Hiện giờ tiểu hoa hoá hình bản thể giống hệt trẻ con sơ sinh, không có ký ức, bất quá đứa nhỏ này đối với Trúc Nhi vẫn có một chút ràng buộc. Điển hình là mỗi khi tiểu măng tinh đến gần nó liền an phận một chút, ngoan ngoãn không khóc, nhưng một khi đói bụng chung quy vẫn là sẽ khóc.
Thú thật Mộc Đinh Hương và Sở Ngu dù đã làm mẫu thân nhưng tay chân thật sự lóng ngóng, hai người các nàng chăm trẻ con mà cứ luống cuống tay chân mới thành ra cả đêm không ngủ.
Kéo dài đến tận hừng đông, Sở Ngu ngáp ngắn ngáp dài rời nhà đi giết heo. Đến trưa khi trở về mới phát hiện sáng sớm không cẩn thận để bàn tay bị phỏng, gì chứ vết bỏng phải mất năm sáu ngày mới có thể tiếp tục làm việc, hết cách nàng và Khi Mãn đành phải tạm thời ngừng việc bán thịt.
Về đến nhà nàng mới cảm thấy bàn tay đau nhức, nàng cắn răng nhanh chóng tắm rửa và xử lý vết thương để thay thế tiểu tức phụ nhà mình chiếu cố tiểu hoa. Ai ngờ tay nàng bị thương cũng không giúp được cái gì, chỉ tội nghiệp tiểu hoa cả ngày nay khóc mãi không ngừng.
Trúc Nhi thấy tiểu hoa khóc thương tâm như vậy cũng thi nhau khóc theo, hai vị mẫu thân nhìn hai tiểu hài tử trên giường khóc thành một đoàn, lòng đau như cắt.
Mẹ con nhà dê thân thể nhỏ bé cũng không cho được bao nhiêu sữa, tiểu hoa ăn không đủ no thêm việc không được các nàng chiếu cố thoải mái nên vẫn mãi gân cổ lên khóc.
Sở Ngu gõ gõ đầu mình, đau khổ than thở.
- Này mà ngoan ngoãn cái gì, rõ ràng là tới để đòi nợ. Xem ra phải tìm một bà vú tới đây chăm sóc nó mới được, bằng không thêm mấy ngày nữa ta không sống nổi mất.
Hai ngày liên tiếp các nàng vẫn thức suốt đêm chăm nom hài tử, chuyện vặt trong nhà cái gì cũng chưa đụng đến. Giấc ngủ không tốt, chưa đến hai ngày mà thần sắc của các nàng tiều tụy thấy rõ.
Trúc Nhi bởi vì lo lắng cho tiểu hoa, từ đầu tới vẫn luôn theo chân các nàng khóc rống.
Mộc Đinh Hương cảm thấy đau đầu vô cùng, nếu ra đồng làm việc nàng có khả năng thức một ngày một đêm cũng không thấy mệt, nhưng nếu bảo nàng chiếu cố một hài tử mới sinh thật sự có rất nhiều chỗ nàng không làm được, hài tử không thoải mái lòng nàng cũng thấy cực kỳ khó chịu.
Mãi đến tận buổi chiều ngày thứ ba, Mộc Bạch Chỉ và Dung Tuyên đột ngột tới chơi.
Sở đồ tể và tiểu cô nương căn bản không thể phân thân làm hai để chiêu đãi hai vị khách quý, tình cảnh trong nhà gà bay chó sủa.
Dung Tuyên thế nhưng hào hứng cực kỳ, giữ hài tử nàng từng làm rồi. Trước kia khi nàng còn nhỏ thường xuyên chơi cùng một vị đường tỷ, sau này tỷ ấy thành hôn hạ sinh hài tử, nàng ít nhiều cũng có tiếp xúc một chút, lúc này chăm em bé cũng xem như thuận buồm xuôi gió.
Hơn nữa điều kì diệu chính là tiểu hoa được nàng ôm vào trong ngực có vẻ phá lệ an tĩnh, đôi mắt trẻ thơ đã có thể mở, đã vậy còn biết hướng về phía nàng ngọt ngào mà cười, lần này lập tức đánh trúng nội tâm cứng rắn của Dung Tuyên. Tâm nàng mềm nhũn, trong khoảng thời gian ngắn tình thương của mẹ tràn lan, nàng đối với tiểu hoa yêu thích không buông tay.
Sở Ngu thấy nàng chiếu cố hài tử thuận lợi như vậy, bèn nói giỡn:
- Xem ngươi thích như vậy, bằng không ngươi ôm về nuôi đi.
Dung Tuyên nghe thấy lời này đôi mắt sáng rỡ, ban nãy Sở Ngu nói với nàng đứa nhỏ này nhặt được ven đường, nếu Mộc Đinh Hương và Sở Ngu thật sự không muốn nuôi, nàng thật ra lại vô cùng vui mừng.
Hơn nữa nàng và đứa nhỏ này cũng rất có duyên phận, lúc trước nàng cùng Chỉ nhi còn lo lắng một phen, giả sử về già dưới gối không có con cháu thì phải làm sau bây giờ. Nay thấy một hài tử khả ái như vậy, nàng nhịn không được liền động tâm tư.
Trúc Nhi ngồi một bên vừa nghe nói có người muốn đưa tiểu hoa đi, nháy mắt liền ngoác mồm ra khóc.
Sở Ngu vội vàng vỗ về an ủi.
- Tiểu hoa ở nhà dì hai, mỗi ngày con đều có thể đến đó xem nàng. Hơn nữa nhà dì hai giàu đến chảy mỡ liền có thể thỉnh rất nhiều bà vú tới chăm sóc, tiểu hoa có thể khoái hoạt mà vui sướng trưởng thành, không phải sẽ tốt hơn sao?
- Nếu giữ tiểu hoa ở nhà của chúng ta, tiểu hoa ăn cũng không đủ no, ngay cả sữa mẹ cũng chẳng được uống. Mẫu thân của con chăm sóc nó rất là vất vả, mấy đêm liền vì trông nom hài tử mà thức trắng cả đêm.
Đương nhiên Sở Ngu sẽ không nói thẳng ý đồ của bản thân, nếu thật sự tiểu hoa được nuôi ở nhà của nàng, đừng nói những việc đồng án, về sau thời gian nàng cùng Đinh Hương thân mật cơ hồ đều không có.
Tưởng tượng đến cảnh buổi tối hai người ngủ được một nửa, thời điểm vui sướng vật nhỏ bên cạnh tự nhiên bắt đầu mở miệng khóc lóc, cảm giác nửa vời kia thật sự quá khó chịu.
Nhưng đi Dung gia thì lại khác, nhà cửa rộng lớn như vậy, mười mấy cái phòng mà chỉ có mỗi hai người Dung Tuyên và Mộc Bạch Chỉ cư ngụ, trong nhà người hầu tới lui dập dìu chỉ cần thỉnh thêm hai bà vú. Vả lại Dung Tuyên và hài tử còn hợp tâm hợp ý, mặc kệ nói đến phương diện nào đều đủ để thấy bọn họ nhất định có thể chiếu có tiểu hoa thật tốt.
Trước mắt chủ yếu cần phải nghĩ cách làm thế nào để xoa dịu cảm xúc của Trúc Nhi.
Dung Tuyên ôm tiểu hoa ngồi xổm trước mặt Trúc Nhi, nàng nhìn vào mắt Trúc Nhi bằng tất cả sự chân thành.
- Tiểu Trúc tử, di nương muốn cho tiểu hoa một mái nhà, nếu tiểu hoa về nhà mới không thấy Trúc Nhi khẳng định sẽ rất khổ sở cho nên di nương muốn mời con đi cùng. Con đi theo ta tiểu hoa sẽ vui vẻ, dì hai càng khỏi phải nói sẽ vui cỡ nào, mẫu thân của con không cần phải mệt mỏi như vậy, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?
Mộc Bạch Chỉ đứng bên cạnh cũng dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn nàng.
Trúc Nhi ngẫm nghĩ, phát hiện di nương nói không hề sai. Hai ngày nay mẫu thân không chiếu cố tiểu hoa tốt khiến tiểu hoa khóc đến đáng thương, hiện giờ nhị di nương vừa ôm tiểu hoa lập tức nín khóc, hơn nữa nhà di nương còn có bà vú tiểu hoa sẽ được uống sữa, đến lúc đó sẽ không lo tiểu hoa bị đói bụng
Chỉ là......
Tiểu măng tinh quay đầu nhìn Mộc Đinh Hương, trong lòng thực sự luyến tiếc. Nếu nó đi theo di nương về Dung gia xem tiểu hoa, khả năng sẽ rất nhiều ngày không nhìn thấy mẫu thân, kì thật nó không nỡ tách khỏi Mộc Đinh Hương nên mới lưu luyến như vậy.
Tiểu cô nương nhìn ra được đứa nhỏ này đang khó xử, nàng đi tới bế Trúc Nhi lên, dịu dàng hôn khuôn mặt nhỏ của nó.
- Con theo tiểu hoa đi, mỗi sáng mẫu thân đều sẽ cưỡi ngựa đến thăm con, được không?
Vừa nghe ngày nào cũng được nhìn thấy mẫu thân, rốt cuộc Trúc Nhi mới chịu gật đầu.
Cuối cùng mọi chuyện được thu xếp như vậy, lát sau Sở Ngu đem Dung Tuyên và Mộc Bạch Chỉ kéo vào một gian phòng khác, nàng quyết định đem thân phận thật sự của Trúc Nhi và tiểu hoa nói cho các nàng biết.
Cõi lòng hai người hoàn toàn chấn động, rốt cuộc bây giờ nàng cũng hiểu rõ chứng bệnh của Mộc Bạch Chỉ vì cái gì đột nhiên chuyển biến tốt, hoá ra mọi chuyện xảy ra đều có nguyên nhân, vì lẽ đó khiến nàng cảm thấy may mắn không thôi.
Cho nên nàng đối với thân phận của tiểu hoa không chút để ý, ngược lại càng thêm trìu mến.
Tiểu hoa không cha không mẹ, các nàng không cần lo lắng về sau sẽ có người tìm tới cửa đòi lại hài tử, huống chi nàng và đứa nhỏ này hợp nhau như vậy, không thể không nói là trời cao ban cho các nàng một phần đại lễ.
Hai nàng vốn dĩ còn nghĩ rằng đời này vô phương có con nối dõi, không ngờ ông trời cuối cùng vẫn rủ lòng thương. Nghĩ tới đây hai người ôm nhau mà khóc, hiếm thấy Dung Tuyên ở bên ngoài thất thố như vậy.
Hai người lúc khóc lúc cười, vội vàng ra ngoài ôm hài tử vất vả được trời cao ban cho ôm vào trong lòng, nhìn gương mặt nhỏ phấn điêu ngọc trác, tâm trạng hai người như hoá thành một dòng nước.
Trời chạng vạng, thời điểm hai người trở về Mộc Đinh Hương cũng chuẩn bị cho Trúc Nhi một tay nải nhỏ, bên trong đều là một ít vật mà bình thường Trúc Nhi yêu thích, còn nàng tự mình cõng theo một tay nải lớn hơn, theo sau mọi người đến nhà họ Dung.
Lúc trước vì để giảm bớt cơn đau đầu của Mộc Bạch Chỉ, Dung Tuyên đã từng mời Trúc Nhi đến nhà của nàng ở mấy ngày. Mộc Đinh Hương lo rằng hài tử sợ người lạ nên lần nào cũng đi theo, buổi tối nàng ở lại nhà họ Dung cũng có thể nói chuyện phiếm với nhị tỷ.
Lần này tất nhiên cũng không ngoại lệ, chờ tình hình Trúc Nhi ổn định nàng sẽ trở về.
Hiệu suất làm việc của Dung Tuyên cực cao, vừa về đến nhà đã lập tức an bày thỏa đáng. Trước khi trời sụp tối nàng đã mời được hai bà vú, vóc dáng cao ráo trắng trẻo sạch sẽ, vòng một phình phình vừa nhìn liền biết chắc chắn bầu sữa sung túc đầy đủ. Hai người này luân phiên ngày đêm, thay nhau chiếu cố một hài tử sơ sinh cũng không đến mức quá mệt mỏi.
Nhà họ Dung trả thù lao rất cao, thời điểm hai bà vú đến nhà nét mặt đều tươi cười rạng rỡ, thấy tiểu hoa đáng yêu như vậy hai người chỉ cảm thấy lần giao kèo này cực kỳ rất đáng giá.
Tiểu hoa được chăm sóc rất khá, một ngày chỉ nghe tiếng khóc vài lần, ngày lẫn đêm đều có bà vú trông chừng. Hàng ngày, buổi chiều mỗi khi Dung Tuyên trở về đều sẽ tự mình động thủ chăm sóc nữ nhi, tiểu măng tinh ngày nào cũng vây quanh tiểu hoa, so với tình hình gà bay chó sủa ở Sở gia vào mấy ngày trước quả thật là khác nhau một trời một vực.
Sau khi Mộc Đinh Hương thấy Trúc Nhi dần dần thích ứng với cuộc sống ở đây, nàng lập tức nói lời cáo từ rồi quay trở về nhà, bất quá sáng nào rãnh rỗi nàng vẫn sẽ đến nhà họ Dung xem qua một lát.
Miệng vết thương trên tay Sở Ngu chuyển biến khá tốt, thấy ổn nàng lại tiếp tục đi giết heo, mỗi ngày sau khi xong việc liền tiện đường ghé qua thăm nữ nhi một lát.
Mấy ngày nay Trúc Nhi không có ở nhà, bầu không khí trong nhà yên tĩnh hiếm thấy, khiến tiểu cô nương cảm thấy không quen, Sở Ngu thì không như vậy, nàng cười tươi như hoa.
- Hài tử chung quy vẫn sẽ trở về, sao chúng ta không thừa dịp Trúc Nhi không có ở nhà mà hảo hảo hưởng thụ thế giới hai người.
Bình thường ban ngày hai người không dễ dàng hành sự, các nàng chưa bao giờ thử làm chuyện giường thơm ở ngoài tiểu viện, trong phòng bếp hay là trong phòng chứa củi, nhân cơ hội này vừa vặn có thể thử một chút.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]