Hiện tại mỗi ngày, buổi tối khi Mộc lão hán trở về nhà đều sẽ phát hiện nhà mình tựa hồ bị trộm đột nhập, cơm thừa buổi sáng chừa lại đều sẽ biến mất một cách rất khó hiểu. Tưởng đâu đêm xuống có mèo hoang hay chuột bọ quậy phá cho nên mỗi ngày trước khi ra ngoài hắn đều thả mấy cái bẫy rập ở phía sau tủ bếp.
Vậy mà buổi tối hắn trở về kiểm tra thì thấy đồ ăn trên những chiếc bẫy vẫn còn nguyên vẹn, thế nhưng đồ ăn nằm trong nồi vẫn cứ là không cánh mà bay. Vì thế sáng hôm sau hắn không thèm nấu dư đồ ăn để dành cho tối nay nữa, khi tan tầm về nhà lại phát hiện gạo trong lu bị vơi đi một ít, nồi niêu xoong chảo, củi lửa trong bếp đều có dấu hiệu bị người khác đụng qua
Chẳng lẽ có ăn trộm, nếu thật có kẻ gian đột nhập vậy tại sao những thứ khác trong nhà không bị lấy trộm, dù rằng nhìn chung cái nhà rách nát này cũng chẳng có gì đáng giá để mà lấy.
Vì thế Mộc lão hán cố ý xin nghỉ một ngày, sáng sáng hắn giả vờ ra ngoài đi làm giống như mọi khi, đi được một đoạn hắn nhanh chóng quay lại rồi ẩn nấp vào một góc khuất gần nhà, chờ đợi tên đạo tặc trộm lương thực sa lưới.
Quả nhiên sau khi hắn ra khỏi nhà không lâu, chưa đầy nửa canh giờ một bà lão ăn xin đầu bù tóc rối quen cửa quen nẻo mở khoá cửa sau nhà hắn. Người kia thản nhiên vào nhà của hắn, chẳng được bao lâu trong nhà khói bếp lượn lờ, thoạt nhìn dường như tên trộm này đang bắt đầu nấu cơm.
Mộc lão hán trong lòng giận dữ, ban ngày ban mặt cư nhiên còn có đạo tặc trực tiếp xâm nhập vào nhà người khác như vậy, vừa táo bạo vừa trắng trợn dùng gạo của hắn nấu cơm, thật đúng là buồn cười.
Cơn giận bốc lên tận đầu, lát sau Mộc lão hán trực tiếp xông vào từ cửa lớn, bắt quả tang tại trận tên trộm vô liêm sỉ kia.
Nhìn phía dưới mái tóc lộn xộn là một gương mặt quen thuộc, Mộc lão hán tức khắc ngây ngẩn cả người bởi vì tên đạo tặc này chính là Mộc mẫu, người mà hắn tự tay viết hưu thư cách đây không lâu.
- Ngươi tới nơi này làm cái gì? Nơi này đã không còn là nhà của ngươi..
Mộc lão hán thốt ra những lời lạnh lùng cay độc.
Nhìn phụ nhân đầu bù tóc rối trước mắt, quần áo rách tung toé còn phát ra từng trận tanh hôi khiến cho Mộc lão hán cảm thấy vô cùng ghê tởm. Hắn không nói hai lời nhặt lấy cây đòn gánh trong tầm tay, tàn nhẫn dùng nó đem đối phương đuổi ra khỏi nhà.
- Nơi này là nhà của ta, vì cái gì ta không thể ở?
Mộc mẫu nói chuyện một cách hợp tình hợp lý, bởi lẽ nơi này cũng đã từng là nhà của nàng thật.
- Ta đã hưu ngươi rồi, hiện tại ngươi không còn là người nhà họ Mộc, mau chóng cút ra ngoài cho ta.!!
Mộc lão hán phất phất cây đòn gánh trong tay, đuổi như đuổi tà.
- Ngươi nói không phải liền không phải chắc? Lúc trước thời điểm ngươi cưới ta đã thề với người nhà của ta như thế nào?
Mộc mẫu cười lạnh, âm trầm nói tiếp:
- Ta sinh cho ngươi nhiều hài tử như vậy, vì cái gánh nặng mang tên gia đình này mà ta sống vô cùng mệt mỏi. Chỉ bằng một tờ giấy liền muốn đuổi ta ra khỏi nhà, ngươi nghĩ cũng thật mỹ, nhỉ??
Nói xong nàng không buồn xem sắc mặt của hắn, thản nhiên ngồi xổm xuống bếp lò tiếp tục cho thêm củi vào trong.
Mộc lão hán nhìn nữ nhân lôi thôi trước mắt cả gan ở trong nhà của mình, thậm chí còn vờ như không có việc gì tiếp tục nấu cơm. Lòng hắn giận sôi máu, vương tay nhấc cây đòn gánh hướng trên người nàng ta đánh xuống.
Đòn gánh thô tráng cứ như vậy đánh thẳng xuống người nữ nhân, tức khắc Mộc mẫu phát ra một tiếng kêu tê tâm liệt phế, ngay sau đó cả người ngã dài trên mặt đất, lớn tiếng khóc la.
- Giết người, bớ người ta giết người....
Trong thôn không bao giờ thiếu người nhiều chuyện, tiếng khóc tiếng la của Mộc mẫu lập tức đưa tới một đám người rãnh rỗi thích hóng hớt, bọn họ bàn tán xôn xao, liên tục chỉ chỉ trỏ trỏ vào nhà họ Mộc.
Khuôn mặt của Mộc lão hán nháy mắt trở nên u ám, tình cảnh trước mắt làm hắn nhớ lại mấy tháng trước nữ nhân này đem thi thể của đại nhi tử kéo về để ở trước cửa lớn. Cả người lẫn xác chết giằng co năm sáu ngày, cuối cùng hắn không thể không thoả hiệp đem thi thể đi chôn.
Nữ nhân này am hiểu nhất chính là đem người dẫn lại đây để bọn họ xúm lại chế giễu hắn, khiến hắn không xuống nước không được.
Nhưng Mộc lão hán hiện giờ là ai kia chứ, mặt mũi của hắn đã sớm bị ả tiện nhân này làm cho mất sạch từ mấy tháng trước, hiện tại mặc kệ người này thích làm loạn đến mức nào thì hắn vẫn đều thờ ơ.
Đòn gánh vẫn tiếp tục giống như hạt mưa liên tục rơi trên người Mộc mẫu, bà bị đánh trầy da tróc thịt, đau đến nỗi phải mở miệng kêu cha gọi mẹ. Đám đông vây xem đều không nỡ nhìn thẳng, bọn họ sôi nổi nghị luận, cuối cùng lý chính hay tin cũng đích thân chạy tới.
- Mộc lão đệ, ngươi làm gì vậy?? Ngươi cứ như vậy đánh tiếp là muốn đem người đánh chết hay sao? Nói cho ngươi biết đánh chết người là phải ngồi tù, tên Trương Quan Phu cách vách nhà ngươi bởi vì chuyện này mới bị chém đầu thị chúng, đâu phải ngươi không biết..!
Mộc lão hán nghe lý chính nói như vậy, động tác trên tay thoáng chần chừ một chút, qua hồi lâu cuối cùng cũng dừng lại, bực bội nói:
- Ai bảo nàng ta canh lúc ta không có ở nhà lẻn vào ăn cơm của ta, thậm chí còn ngủ trên giường. Loại bà điên này phải đánh cho chết chứ giữ làm gì?
Lý chính cau mày, nhịn không được lắc đầu phản đối.
- Mộc Khuê a Mộc Khuê, tốt xấu gì các ngươi cũng từng là phu thê mấy chục năm, ngươi tội gì phải tuyệt tình như vậy? Hiện giờ người ta không có chỗ để đi, huống hồ còn vất vả sinh và nuôi dưỡng cho ngươi năm hài tử, không có công lao cũng có khổ lao.
- Nàng còn không biết xấu hổ mà nhắc tới hài tử? Không một đứa nào sống có ích, sao lúc sinh ra không chết quách đi cho rồi. Đứa thì tàn tật, không phải bị quan phủ gô cổ vào đại lao thì cũng là bạch nhãn lang, không một đứa nào hướng về người phụ thân là ta. Ngươi nói xem ta cực khổ nhiều năm như vậy, nuôi bọn nó có tác dụng gì?
Mộc lão hán uất nghẹn nhiều năm như vậy, rốt cuộc hôm nay cũng có chỗ để hắn phát tiết.
Lý chính vẫn lắc lắc đầu, kiên nhẫn giải thích những đạo lý lẽ phải.
- Nuôi dưỡng hài tử là trách nhiệm của cả hai người, ngươi đem mọi tội lỗi đẩy hết lên người nàng cũng không được. Xưa kia mặc kệ ngươi bán nữ nhi hay gả nữ nhi cũng được, tiền thu vào đều cùng nhau tiêu xài, nàng cũng chưa hề đem tiền ấy giấu đi. Vả lại trước đó ngươi vô duyên vô cớ viết thư hưu thê ta cũng không dám nói cái gì, nhưng hiện tại ngươi muốn đem người đánh chết ta nhất định không đồng ý..!!
Bởi vì cách đó không lâu xảy ra chuyện giữa Mộc Không Thanh và Tam Tú, thêm việc Trương Quan Phu sát hại thê tử bị phán án tử hình đã truyền khắp các thôn làng trong phạm vi mười dặm. Kể từ đó các thôn dân lân cận nghe đến thôn Phù Dung đều chỉ chỉ trỏ trỏ, bọn họ nói nam nhân thôn này đều không phải loại người tốt lành gì, buồn buồn coi chừng giết thê tử luôn cũng nên, điều này dẫn tới việc vài người trẻ tuổi trong thôn đương tính đến chuyện hôn nhân đều bị dời lại hoặc hủy bỏ.
Bây giờ nếu Mộc mẫu lại xảy ra chuyện không may, vậy chẳng phải về sau toàn bộ trai tráng trong thôn sẽ ế hết hay sao?
Con trai thứ hai của Lý chính cũng vì nguyên nhân này mà bị nhà gái từ hôn, mấy ngày nay hắn gấp đến độ miệng cũng sắp bốc hoả. Nay nhìn thấy Mộc lão hán cầm đòn gánh đánh người đến chết mới thôi, hắn càng xem càng sinh khí.
Lý chính vừa nói như vậy, đám người quay xem ai ai cũng đều chỉ chỉ trỏ trỏ, vài giây sau có người bắt đầu lên tiếng chỉ trích:
- Nếu ngươi muốn đem nàng đánh chết thì từ nay về sau không cần lưu lại thôn này nữa, đừng hại thanh danh của chúng ta bị hao tổn, không ai cưới được tức phụ.
Mộc lão hán nguyên bản cho rằng mình viết hưu thư đem nữ nhân này đuổi ra khỏi nhà là chuyện hoàn toàn hợp tình hợp lý, hẳn là những hộ gia đình ở đây phải đồng tình mới đúng. Hắn không ngờ rằng lại chọc nhiều người tức giận như vậy, trong lòng thập phần buồn bực nhưng lại không dám động vào nghịch lân của dân làng, chỉ đành ngậm ngùi thu lại đòn gánh.
Nhưng Mộc lão hán vẫn chưa nguôi cơn giận, hắn hướng về Mộc mẫu đang nằm cuộn thành một đoàn ở dưới đất, lạnh lùng nói:
- Không muốn bị ta đánh chết thì từ nay về sau không cần xuất hiện ở trong nhà của ta!
Nói xong tiện tay đem đòn gánh ném sang một bên, thô bạo nắm tóc Mộc mẫu lôi ra bên ngoài, hắn không muốn nữ nhân dơ bẩn này tiếp tục ở trong nhà của mình.
Đến tận lúc này hắn vẫn làm đau Mộc mẫu, bà ta khóc lóc thảm thiết, không ngừng kêu cha gọi mẹ. Đám người vây xem sôi nổi phát ra âm thanh, nhỏ giọng thảo luận xem tại sao trên đời này lại có loại nam nhân vừa ngoan độc lại vừa máu lạnh như Mộc lão hán.
Hắn tự nhiên đem mấy loại âm thanh này đều nghe vào trong tai, sắc mặt vì vậy mà càng trở nên âm trầm. Mộc lão hán dùng hết sức kéo Mộc mẫu ra ngoài, sau đó hắn bước vào nhà rồi lạnh lùng đóng sập cửa lại.
Mộc lão hán đánh Mộc mẫu thì Lý chính và hàng xóm còn có thể nói đỡ một hai tiếng, nhưng hiện giờ Mộc mẫu đã bị hưu, Mộc lão hán không cho nàng vào nhà bọn họ cũng không dám nói cái gì. Dù rằng nhìn phụ nhân quỳ rạp trên mặt đất trông bộ dạng thật đáng thương nhưng tuyệt nhiên chẳng ai muốn dính dáng đến chuyện này, huống hồ trước kia Mộc mẫu cũng chẳng phải người tốt lành gì, bọn họ đến xem náo nhiệt xong liền sôi nổi rời đi.
Ước chừng qua một canh giờ, phụ nhân nằm rạp trên đất lúc này mới chậm rì rì mà ngồi dậy, nàng khập khiễng hướng ngoài thôn mà đi.
Mới vừa rồi khi Mộc lão hán đánh người, Quý lão thái cũng ôm tôn tử mới sinh mấy tháng đi xem, hơn nữa còn không quên mang theo Trúc Nhi.
Hôm nay Khi Mãn và Uông Tiểu Hỉ mang theo hài tử đi uống rượu mừng, thiếu người nên Mộc Đinh Hương và Sở Ngu thay họ bán thịt. Buổi sáng ra ngoài, đi được nửa đường thì hai người gặp được Quý lão thái, sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi, cuối cùng Trúc Nhi bị lão thái thái mang đi.
Cô con dâu Hà thị sau khi sinh cần phải được nghỉ ngơi, tôn tử đều là do một tay Quý lão thái trông, nàng cả ngày không có việc gì làm liền ôm cháu chắt đi khắp nơi trong thôn tán gẫu. Dựa theo vóc dáng, tính ra Trúc Nhi đã là tiểu hài tử bốn tuổi, ưu điểm không thích làm ầm ĩ, vả lại lão thái thái có đoạn thời gian không gặp được cháu nên thương nhớ vô cùng. Hôm nay đi ngoài đường tình cờ nhìn thấy cháu ngoại mang theo Trúc Nhi đi giết heo, sợ các nàng làm việc bất tiện nên lão thái thái trực tiếp rước Trúc Nhi mang về nhà.
Tiểu bảo bối phấn nộn chỉ mới hơn năm tháng, ngày thường ngoại trừ ăn uống tiêu tiểu, không phải khóc thì chính là ngủ. Bà nhìn thấy Trúc Nhi lại cảm thấy đặc biệt thân thiết, đứa nhỏ này an an tĩnh tĩnh, không thích khóc mà cũng chẳng thích nháo. Quý lão thái mang theo hai đứa nhỏ cả ngày cũng không thấy mệt, hơn nữa Trúc Nhi là hài tử dẻo miệng, mang theo nàng còn có thể giải buồn.
Quý lão thái mang hai đứa nhỏ đi xem náo nhiệt, coi được một lát liền mang hai đứa chạy thẳng về nhà. Chuyện nhà họ Mộc bà chẳng muốn muốn dính dáng gì đến, về nhà ngậm kẹo đùa cháu chẳng phải vui sướng hơn sao?
Trúc Nhi ngoan ngoãn đi theo bên cạnh, nó nắm lấy góc áo bà cố hòng kể chuyện.
- Bà cố ngoại, nữ nhân xấu xa kia từng đến sơn động ăn trộm bạc của mẫu thân.
Quý lão thái quả thật không biết việc này, nhưng nhớ lại trước kia khi Đinh Hương vừa rời khỏi nhà họ Mộc chính là sống cùng Sở Ngu bên trong một cái sơn động, vừa nghe cháu cố nói bà liền biết xảy ra chuyện gì, nhịn không được mắng Mộc mẫu vài câu.
Nhưng bỗng nhiên nhớ tới Trúc Nhi là sau khi ăn Tết mới được nhận nuôi, khi đó nhà cửa cũng đã xây xong thì đứa nhỏ này làm sao biết được. Quý lão thái dừng lại hỏi thử, vậy mà lại khiến Trúc Nhi hoảng sợ không thôi.
- Bà cố ngoại ơi, là mẫu thân kể cho con nghe.
Quý lão thái nghe xong thì cười rộ lên, bà từ ái xoa đầu cháu gái.
- Đứa nhỏ này, đầu nhỏ như vậy còn có thể nhớ được những chuyện hệ trọng a.
Vừa dứt lời lại nghe thấy Trúc Nhi ngây ngô hỏi.
- Bà cố ngoại, mẫu thân nói trong bụng bà ngoại lại có tiểu bảo bảo. Vậy có phải Trúc Nhi lại sắp có tiểu cữu cữu đúng không ạ?
Vừa nhắc đến chuyện nữ nhi lại hoài thai, Quý lão thái cười đến nỗi không khép miệng được. Chưa đầy hai năm trong nhà có quá nhiều chuyện vui, bà vốn tưởng rằng thế hệ con nói dõi của Đại Lang và Vân Nương có khả năng sẽ điêu tàn nhưng thật không ngờ chưa được một năm hai người chị dâu em chồng đều lục tục có thai, hơn nữa xem bộ dáng của Hà thị e là vẫn còn có thể sinh. Nghĩ đến cảnh về sau gia tộc thịnh vượng, con cháu mãn đường trong lòng của bà càng thêm cao hứng.
- Đúng vậy, Trúc Nhi lại sắp có thêm một tiểu cữu cữu, con có vui hay không?
- Vui ạ, bất quá mấy tiểu cữu cữu vẫn còn quá nhỏ, bọn họ đều không thể chơi cùng Trúc Nhi..
Tiểu măng tinh nói xong bỗng nhiên nhớ tới cái hôm nhà mình ăn tân gia, có một tiểu ca ca vô tình đi nhầm vào phòng của nó. Hiện giờ bản thân đã cao hơn nhiều, nàng có thể đi tìm hắn chơi, tiện thể để hắn làm tùy tùng cho mình sai vặt.
Nghĩ như vậy trong lòng liền cảm thấy hưng phấn không thôi, chờ tối nay khi mẫu thân trở về nàng sẽ nhờ mẫu thân mang mình đi tìm tiểu ca ca kia chơi.
Đáng tiếc hoa nhỏ của nàng không thể đi đường, bằng không nàng có thể mang theo tiểu hoa ra ngoài. Nhắc đến tiểu hoa trong nhà mới nhớ, Trúc Nhi buông vạt áo ra, nghiêm túc nói với Quý lão thái:
- Bà cố ngoại ơi, bây giờ con phải về nhà tưới nước cho tiểu hoa.
Quý lão thái đương nhiên biết chuyện ngoại tôn nữ của mình có trồng một đoá hoa, thậm chí đứa nhỏ này còn xem nó là bảo bối.
- Con mới đến chưa được bao lâu liền muốn một mình trở về? Bông hoa một ngày không tưới nước cũng không sao đâu, ráng chờ thêm lát nữa là mẫu thân của con về tới rồi, để các nàng đi ngang qua đón con về ta mới thấy an tâm.
Hài tử này còn nhỏ như vậy, nghe Hương nhi nói thời điểm nếu hai đứa có việc quan trọng cũng thường xuyên để nó ở nhà một mình. Cũng không biết đứa nhỏ này ở nhà một mình có thấy sợ hãi không nhưng xem bộ dáng đòi tự mình đi về nhà đủ thấy lá gan của Trúc Nhi thật sự quá lớn.
Trúc Nhi nghe bà cố ngoại khuyên bảo đành phải từ bỏ ý định, nó biết lần này thể nào cũng phải chờ đến khi trời chạng vạng mới được về nhà.
Sở Ngu và Mộc Đinh Hương hai người cưỡi chung một con ngựa tranh thủ chạy thật gấp từ chợ huyện về nhà họ Quý, chuẩn bị đón Trúc Nhi về nhà.
Thời điểm đến trước cổng nhà họ Quý, hai người đồng thời nghe được bên phía nhà họ Mộc có tiếng xôn xao, một vài thôn dân cũng vội vàng kéo nhau chạy về hướng đó. Hai nàng đưa mắt nhìn nhau, đang muốn sang đó xem thử thì vừa vặn gặp phải Quý lão thái một tay ôm hài tử, một tay kéo Trúc Nhi từ trong nhà đi ra.
Nhìn đôi trẻ đứng trước cửa, Quý lão thái có hơi sửng sốt một chút.
- Sao giờ hai đứa mới về, hồi trưa Trúc Nhi không thấy các con đến đón, nó ủy khuất tưởng chừng sắp khóc tới nơi.
Mộc Đinh Hương khom lưng đem nó bế lên, yêu thương hôn lên gương mặt bầu bĩnh kia mấy cái.
- Sao hết ngoan ngoãn nữa rồi, có phải Cảnh Lâm khi dễ con hay không?
Cảnh Lâm chính là tiểu hài tử năm tháng tuổi đang nằm trong lòng của Quý lão thái, đại nhi tử của Quý Đại Lang tên gọi là Quý Cảnh Thụ, còn tiểu nhi tử mới sinh không lâu được đặt tên là Quý Cảnh Lâm.
Quý lão thái từ ái cười, nâng bàn tay còn lại sờ lên đầu cháu gái.
- Nhất định là do Cảnh Lâm quá nhỏ không thể chơi cùng Trúc Nhi, tiểu tử này làm Trúc Nhi của chúng ta khóc quá trời rồi.
Tổ tôn hai người kẻ xướng người hoạ, đem Trúc Nhi khóc tới nỗi gương mặt lem nhem như mèo vùi đầu vào trong lòng Mộc Đinh Hương không nói lời nào, chỉ lộ ra hai đôi mắt to tròn đen láy.
Tiểu măng tinh nhẹ nhàng thỏ thẻ nói nhỏ vào tai mẫu thân, rằng:
- Mẫu thân không phải vậy, là do Trúc Nhi nhớ tiểu hoa.
Mộc tiểu cô nương cười cười, trìu mến cùng nàng cụng trán.
- Được rồi, xíu nữa mẫu thân mang con về nhà xem tiểu hoa.
Mắt thấy càng ngày càng có nhiều người hướng về phía nhà họ Mộc mà đi, tuy rằng giữa các nàng và Mộc gia chẳng còn quan hệ gì nhưng con người mà, sao kiềm chế được sự tò mò muốn xem náo nhiệt.
Sở Ngu sợ nàng bị liên lụy nên duỗi tay muốn đem Trúc Nhi ôm qua, thuận tay sờ soạng bụng nhỏ của hài tử một chút. Thấy bụng nhỏ căng tròn chứa đầy đồ ăn, nàng cười to giở giọng châm chọc.
- Bà cố ngoại lại cho con ăn cái gì rồi, ăn tới mức bụng nhỏ căng tròn như vậy. Ui càng ngày càng giống heo nhỏ, mẫu thân cũng sắp không ôm nổi con.
Gần đây thân người của Trúc Nhi cao lên không ít, ôm lâu xác thực cũng có chút mỏi nhưng tiểu cô nương mấy ai thích nghe người khác nói mình nặng đâu. Hiện giờ Sở Ngu nói như vậy, đứa nhỏ ngay lập tức bẹp miệng, bộ dạng sắp sửa phải khóc to một trận.
Sở Ngu sợ tới mức tay chân luống cuống, vội vàng lên tiếng dỗ dành tiểu tổ tông mà nàng đang ôm trên tay.
- Trúc Nhi nhà chúng ta không phải là heo con, không nặng chút nào. Vừa rồi là ta đùa đấy, con xem con nhẹ như vậy, ta dùng một bàn tay là có thể tùy tiện nhấc con lên rồi.
Nói xong nàng dùng một bàn tay luồng ra phía sau nắm lấy cổ áo của Trúc Nhi rồi đem nó xách lên, bấy giờ tiểu măng tinh mới nín khóc mà mỉm cười.
- Được rồi, nữ nhi của ta ngoan quá. Chúng ta đi xem náo nhiệt chút đi, xem xong liền về nhà có được hay không?
Sở Ngu nhẹ nhàng đem Trúc Nhi phóng lên vai, tùy ý để nó kỵ trên cổ mình.
Tiểu măng tinh thích nhất chính là cưỡi trên cổ, bắt lấy đầu Sở Ngu giống hệt như đang cưỡi ngựa, giờ dùng tư thế này đi xem náo nhiệt tất nhiên nó rất cao hứng.
Tổ tôn mấy người lúc này mới theo sau đám người trong thôn, tiến đến phía trước xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà mọi người tập trung ở chỗ này đông như vậy.
Dọc đường đi Quý lão thái đem chuyện phát sinh ban sáng thuật lại cho Mộc Đinh Hương và Sở Ngu cùng nghe, hai người thế mới biết Mộc mẫu mất tích một đoạn thời gian rốt cuộc đã quay trở lại.
Lúc đến gần nhà họ Mộc, xung quanh đã có một đám đông đứng hóng chuyện.
Mọi người cũng phát hiện Mộc mẫu đầu bù tóc rối, một thân tanh tưởi đã thay đổi một kiện quần áo mới, thoạt nhìn chỉnh tề hơn sáng nay rất nhiều.
Nhưng bên cạnh bà lúc này lại có thêm một nam nhân vóc dáng to lớn thô kệch đi theo, nam nhân kia phía trên đôi mắt còn có một vết sẹo thon dài do đao cắt qua, trên người một thân phỉ khí, thoạt nhìn có chút đáng sợ.
Mộc Đinh Hương thế nhưng lại biết rõ người này, hắn là đệ đệ ruột của Mộc mẫu, tự là Chu Ương. Trước kia hắn từng đến Mộc gia vài lần, bất quá lúc đó nàng cùng người này chưa từng giao tiếp, bởi vì thời điểm người này đến nhà thăm hỏi, đa phần nàng đều ở bên ngoài bận rộn chuyện đồng án.
Chỉ thấy nam tử tên Chu Ương bên hông treo một cây đao, trên tay thì cầm một cây gậy dài kê dưới cổ của Mộc lão hán, lời lẽ hung tợn đầy tính đe doạ.
- Hưu thư há có thể để ngươi muốn viết liền viết, ngươi có từng hỏi qua ý kiến của nhà họ Chu chúng ta chưa?
Chu Ương nghiêng con mắt đảo qua đám người đứng xung quanh hóng chuyện, cuối cùng lại đem ánh mắt khoá chặt trên người của Mộc lão hán, bộ dạng còn hơn hung thần ác sát.
- Lúc trước thời điểm ngươi đến nhà xin cưới tỷ tỷ của ta đã nói như thế nào, hận không thể đem ngôi sao trên bầu trời hái xuống tặng cho tỷ ấy, huống chi khi tỷ ta gả tới đây Chu gia cũng chưa từng thiếu của hồi môn. Mấy năm nay ngươi nhìn thấy nhà họ Chu sa cơ thất thế trở nên nghèo túng thì ngươi cho rằng có thể ngồi lên đầu lên cổ chúng ta hay sao? Ta nói cho ngươi biết, chỉ cần có Chu Ương ta ở đây thì ngươi đừng hòng viết giấy hưu thư, đừng cho rằng ta đi rồi ngươi liền có thể tùy tiện đánh chửi tỷ ấy. Ngươi đánh tỷ ta chỗ nào ta sẽ trả lại cho ngươi chỗ đó gấp ba lần, nếu chân tỷ ta bị chặt đứt thì chân của ngươi cũng đừng hòng giữ được!!
- Nghe nói buổi sáng hôm nay ngươi cầm đòn gánh đánh đuổi tỷ tỷ của ta, bây giờ để cho công bằng một chút, ngươi đánh nhiều hay ít ta cũng trả lại ngươi y như vậy.
Nói xong hắn quay đầu hướng về phía Mộc mẫu, hếch mặt hỏi:
- Sáng nay hắn đánh ngươi nhiều hay ít?
Mộc mẫu mi mắt lạnh căm, lãnh đạm hồi đáp:
- Ước chừng ba mươi cái.
Chu Ương nghe vậy hừ lạnh một tiếng, hắn cầm lấy đòn gánh dựng bên cửa tàn nhẫn đánh xuống người Mộc lão hán.
Xưa nay Mộc lão hán làm nghề bốc vác, thân thể sớm đã bị công việc tra tấn đến gầy còm nhưng trái lại da thịt cực kỳ săn chắc, huống chi hắn chẳng phải đối thủ so với hạng nam tử chính vừa trực lại vừa tráng niên như Chu Ương, tức khắc bị đánh đến nỗi nằm bẹp trên đất lớn tiếng xin tha.
Đôi mắt Mộc mẫu giờ đây như tro tàn, không dư một ánh tinh quang. Nàng lạnh lùng khoanh tay nhìn Mộc lão hán bị đánh giống như chó điên, thấy hắn thê thảm cũng không hề mở miệng xin Chu Ương khoan dung giúp hắn, dù sao sáng nay khi hắn đánh nàng cũng đâu có thèm hạ thủ lưu tình.
Các thôn dân chẳng một ai dám tiếng lên can ngăn, thứ nhất là Chu Ương thoạt nhìn dã man vô cùng, không ai nguyện ý cản hắn vì họ sợ bị vạ lây. Thứ hai là do Mộc lão hán bất quá tự làm tự chịu, chuyện nhà của Mộc gia người ngoài cũng không tiện can thiệp.
Thẳng đến khi Chu Ương đánh mệt rồi hắn mới chịu ngừng tay, hung tợn đứng lên buông lời cảnh cáo.
- Hôm nay chỉ đánh đến đây thôi, về sau ngươi tốt nhất nên đối đãi với tỷ tỷ của ta thật tốt, sau này ta thỉnh thoảng sẽ đến đây xem thử. Nói cho ngươi biết nếu để ta thấy ngươi một lần nữa đánh nàng hay không cho nàng ăn cơm hoặc là đem nàng đuổi ra khỏi nhà thì ngươi cứ chờ bị ta đánh tới chết đi!!
Nói xong đem đòn gánh trong tay ném sang một bên, vỗ vỗ bụi bẩn trên tay rồi mới xoay người rời đi.
Mộc mẫu không để ý đến những người khác, nàng cũng không quan tâm tới Mộc lão hán đang nằm co ro dưới đất mà lập tức đẩy cửa bước vào nhà, nàng vẫn về nhà giống như chưa từng bị hưu.
Mộc Đinh Hương đứng ở một bên nhìn tràn cảnh phát sinh, trong lòng không khỏi cười nhạo. Trên đường trở về nàng mới nói cho Sở Ngu biết tên Chu Ương kia không phải vì bảo vệ tỷ tỷ của mình mới làm ra một màn như vậy.
Căn bản quan hệ giữa Chu Ương và tỷ tỷ của mình không hề thân thiết, nghĩ chắc bởi vì tỷ tỷ bị tỷ phu viết hưu thư nên mới khiến hắn cảm thấy hổ thẹn. Hơn nữa sáng nay Mộc mẫu mang bộ dáng đầu bù tóc rối chạy về nhà mẹ đẻ làm hắn mất hết mặt mũi, vả lại hắn ngay cả nghề nghiệp đứng đắn cũng không có, bình thường cũng chẳng phải hạng người tốt lành gì nhưng hắn cũng không thể bỏ mặc tỷ tỷ mà không quan tâm, vì thế lại đích thân đưa người trở về Mộc gia.
Bằng không nếu thật lòng thương tỷ tỷ thì sao còn nỡ đưa người trở về nơi chẳng tốt đẹp gì, mặc dù hắn biết rõ tỷ tỷ của mình bị Mộc lão hán tra tấn đấy.
Sở Ngu và Quý lão thái đại khái cũng nhìn ra được nam tử kia đánh chủ ý gì, trong lòng nhịn không được cảm thấy khinh thường thêm mấy phần.
Nhưng tưởng tượng đến cảnh hai người oán hận nhau lại tiếp tục chung sống cùng nhau dưới một mái nhà, nghĩ thôi cũng thấy tra tấn biết bao nhiêu, thoáng chốc lòng sinh ra khoái cảm. Ác nhân cần có ác nhân trị, ai cũng đừng mong chiếm được phần tốt.
Sở Ngu cùng với Mộc Đinh Hương cũng lười để ý đến mấy người này, hai người ôm hài tử cùng Quý lão thái trở về Quý gia, nói xong lời từ biệt mới cùng nhau cưỡi ngựa về nhà.
Trúc Nhi vừa vào cửa liền chạy đi tìm tiểu hoa của nó, Sở Ngu đem ngựa dắt đến chuồng còn Mộc Đinh Hương rửa tay rồi đi vo gạo nấu cơm chiều.
Sở Ngu đem tảng thịt thiêu nhanh qua lửa cho săn da, đổ nước lạnh vào nồi rồi nấu lên. Tiểu măng tinh tưới hoa xong liền chạy đến nhà bếp trông mong hỏi:
- Mẫu thân ơi, đêm nay chúng ta ăn gì dạ?
Sở Ngu cười nhạt, cưng chiều đáp:
- Vừa rồi ở nhà bà cố ta sờ bụng con thấy vẫn tròn trịa lắm, nhanh như vậy đã đói bụng rồi sao?
Trúc Nhi vén cái yếm nhỏ lên, dùng sức hít hít, mưu toan biến cái bụng nhỏ lại một chút.
- Con đói bụng, bụng cũng nhỏ lại luôn rồi nè.
Sở Ngu duỗi tay ở trên bụng của Trúc Nhi nhẹ nhàng ấn một chút, bụng nhỏ đang hóp lại nhanh bóng phình ra, thậm chí còn rung rinh trông cực kỳ buồn cười.
- Khụ khụ.....
Sở Ngu vừa định lên tiếng, Mộc Đinh Hương đứng bên cạnh sợ lửa làm nóng Trúc Nhi nên nhanh tay kéo nó sang một bên.
- Đêm nay nấu món thịt kho tàu mà Trúc Nhi thích ăn nhất, thích không?
Đây là món mà tiểu măng tinh thích nhất trong số những món ăn nấu từ thịt, còn chưa kịp nói chuyện mà nước miếng đã chảy ròng ròng.
Chỉ nghe tiểu hài tử nhẹ nhàng nuốt nước miếng ừng ực, háo hức trả lời:
- Thích ạ, con muốn ăn.
Mộc tiểu cô nương thấy bộ dạng thèm thuồng của hài tử trong lòng âm thầm buồn cười, nhẹ nhàng vỗ mông nó mấy cái.
- Còn phải nấu một hồi nữa mới xong, con ra ngoài chơi với tiểu hoa đi.
Còn lại hai người ở dưới bếp, một bên canh lửa nấu đồ ăn, một bên làm trợ thủ nêm nếm và dọn bát đũa, phân công minh xác.
Mộc Đinh Hương ngồi bên cạnh bếp lò, chốc lát lại cho củi vào trong lò để lửa cháy thêm vượng, ngọn lửa đỏ rực vui sướng mà nhảy lên. Thỉnh thoảng có vài tia pháo hoa nhỏ từ trong bếp nẩy ra ngoài, Sở Ngu đứng sau bếp xào rau, khuôn mặt lúc ẩn lúc hiện.
Không khỏi nhớ tới mười lăm phút trước khi các nàng còn đứng trước khoảng sân rách nát của nhà họ Mộc, phòng ốc vì niên đại quá lâu đã dần sụp xuống, đất vụn hỗn độn rơi đầy trên sân. Thời niên thiếu khi nàng sống trong căn nhà đó không ngừng bị chửi rủa, trời còn chưa sáng đã vội vàng khiên cái cuốc ra đồng làm việc, cơm nóng canh nóng trong nhà chưa bao giờ lưu lại cho nàng một phần. Ngay cả lúc ngủ nàng cũng chẳng dám ngủ sâu vì nàng sợ rằng một ngày nào đó, khi tỉnh dậy thấy bản thân đã bị đôi phu thê độc ác kia trói chặt đưa đến một địa phương xa lạ nào đó bán làm vợ người ta, khổ không thể tả.
Nhưng hôm nay hiện diện trước mắt của nàng là một ngôi nhà khang trang, pháo hoa và hơi thở ấm áp lúc nào cũng vây quanh, mùi hương của cơm trắng và thịt kho tràn ngập xoang mũi, thanh âm nồi sạn va chạm, tiếng cơm sôi ùng ục không ngừng bốc lên. Bên ngoài còn có tiếng dê bò kêu vang, thanh âm ụt ịt của heo vang vọng, nghe vào trong tai giống như là tiên nhạc, thật tốt đẹp cũng thật êm tai.
Sau bếp người nọ nhanh chóng phiên động đôi tay để tránh rau bị cháy, một bên cười khanh khách cùng nàng nói chuyện.
Tiểu măng tinh chơi đùa bên ngoài lâu lâu lại chạy vào, ghé vào đầu gối của nàng, ôm cổ nàng nũng nịu.
Mộc Đinh Hương đột nhiên có loại cảm giác lệ nóng doanh tròng, nàng nhịn không được duỗi tay lau chùi đôi mắt một chút, vốn tưởng kín kẽ ai ngờ lại bị Sở Ngu thấy được.
- Lửa lớn quá bị khói huân tới mắt rồi phải không, nàng mang Trúc Nhi ra ngoài ngồi đi, chút nữa là xong rồi, trong này nóng lắm.
Tiểu cô nương lắc đầu, ngồi không nhúc nhích, Sở Ngu bất đắc dĩ đành để nàng tùy ý thế nhưng lại hướng sang phía Trúc Nhi nghiêm túc dặn dò.
- Mẫu thân của con hôm nay theo ta hỗ trợ giết heo, vất vả cả ngày mệt muốn chết rồi, Trúc Nhi không được quậy phá đâu đấy.
Tiểu măng tinh nghe nói mẫu thân mệt lập tức từ đầu gối của nàng ngồi dậy, nhanh nhẹn chạy đến sau lưng, nắm tay nhỏ nhẹ nhàng giáng xuống với một nhịp điệu nhất định.
- Trúc Nhi đấm lưng cho mẫu thân sẽ hết mệt.
Mộc Đinh Hương chịu đựng nước mắt đang dâng trào, xoay người đem Trúc Nhi ôm vào trong lòng, nghẹn ngào nói:
- Mẫu thân không mệt, mẫu thân vẫn còn sức lực để ôm Trúc Nhi nha...
Tiểu măng tinh bị nàng hôn khuôn mặt, cười hì hì cùng nàng dựa sát vào nhau.
Sở Ngu đem đồ ăn thịnh soạn đặt lên trên bàn, sau đó mới hướng về một lớn một nhỏ bên cạnh bếp lò cất tiếng gọi.
- Tới ăn cơm nào, hay vẫn muốn ta vào ôm hai người lên bàn.
Trúc Nhi cười vang khanh khách, vui vẻ nói:
- Muốn~~
Sở Ngu chân dài hai ba bước liền đi tới, cánh tay hướng Trúc Nhi vớt qua. Tiểu măng tinh thấy nàng chộp tới liền cười hì hì từ trong lòng ngực của Mộc Đinh Hương tránh đi, xoắn mông nhỏ hướng ra bên ngoài chạy, hòng trốn khỏi cánh tay dài ngoằn của Sở Ngu nhưng ai ngờ mới chạy được hai bước đã bị Sở Ngu dùng tư thế giống như diều hâu bắt tiểu kê tóm được, sau đó được thả xuống cái ghế dựa chuyên dụng bên bàn cơm.
Trúc Nhi cười rộ lên, nó nhanh tay bắt lấy cái muỗng rồi tự mình ngoan ngoãn ăn cơm.
Mộc Đinh Hương nhìn cảnh tượng vui sướng trước mắt, khoé miệng ngậm cười. Vừa tính đứng dậy lại thấy người nọ xoay người đi về phía mình.
Tâm nàng nhảy dựng, cắn môi khẽ nói:
- Ngươi,... Ngươi muốn làm gì??
- Vừa rồi không phải nói rồi sao, ôm mẹ con hai người đi ăn cơm!
Nói xong bèn duỗi tay muốn ôm lấy đối phương.
Mộc Đinh Hương khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, bình thường hai người ở trong phòng làm ầm ĩ thế nào tắt đèn rồi thì đâu ai nhìn thấy, nhưng hiện tại nữ nhi nhỏ nhà nàng đang dùng đôi mắt đen láy tròn xoe nhìn chằm chằm về phía bên này.
Nàng xô đẩy cánh tay không cho đối phương tới gần nhưng ai biết Sở Ngu động tác thật nhanh, cảm giác thân mình nhẹ tênh, người này một phen ôm nàng lên, đi thẳng về phía bàn cơm.
Tức khắc khuôn mặt nhỏ của Mộc Đinh Hương xuất hiện một rặng mây đỏ, nóng rát, tuyến đường chỉ hai ba bước chân nên nàng không tiện giãy dụa, chỉ đành buông xuôi tùy ý để mặc nàng ấy ôm. Thẳng đến khi ngồi vào trên ghế vẫn còn cảm thấy ngượng ngùng không thôi.
Đúng lúc này Trúc Nhi nói chen vào một câu:
- Mẫu thân lớn như vậy còn muốn Sở Ngu ôm, xấu hổ lắm nha..~~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]