Chương trước
Chương sau
Tuy Lưu Hừ nói rằng không cho Lưu Niệm Niệm đi gặp Viên Phượng Hoa thế nhưng ngày hôm sau, thời điểm khi hắn ra khỏi cửa vẫn để nàng đi theo.

- Hôm nay ngươi cần thiết một tấc cũng không được rời khỏi tầm mắt của ta, bằng không ngày mai hay ngày kia ngươi cũng đừng hòng được bước chân ra khỏi cửa nữa!!

Lưu lão gia trừng mắt nhìn Lưu Niệm Niệm, trước kia nha đầu này còn có chút sợ người phụ thân là hắn nhưng dạo gần đây nó càng ngày càng vô pháp vô thiên, liên tiếp tranh luận cùng hắn không nói, ngay cả mệnh lệnh mà hắn ban ra nha đầu này cư nhiên còn dám cãi lời.

Nhưng điều bất đắc dĩ chính là hắn đối với nữ nhi ngay cả một chút biện pháp cũng đều không có. Chung quy hài tử đều đã lớn đến như vậy, hắn đánh cũng đánh không được mà mắng cũng mắng chẳng xong, nói nhốt nó lại một tháng không được ra khỏi cửa thế mà xoay đi xoay lại chẳng biết tự khi nào nó lại thừa cơ hội tiếp tục gặp gỡ dã nha đầu ngoài kia.

Lưu Hừ lo lắng đến độ tóc cũng sắp bạc trắng, hắn chỉ có thể gửi gắm hy vọng lên người tiểu hài tử Lưu Trác, hy vọng đứa nhỏ này về sau có thể thuận lợi cưới vợ sinh con, tốt nhất có thể sinh được ba hay năm hài tử càng tốt, chỉ như vậy thì cái nhà này mới có được bầu không khí náo nhiệt.

Trước mắt nha đầu chết tiệt này sợ là không trông cậy vào được.

Hiện giờ Lưu Niệm Niệm cũng là người buôn bán, trước kia nàng là tiểu thư suốt ngày ở trong khuê phòng nên giống hệt như một tờ giấy trắng, đó là bởi vì có Lưu Hừ và Quý Vân Nương vẫn  luôn che chở. Nay trải qua một loạt sự tình và việc thân phận bị biến hoá, nhìn chung tờ giấy trắng này đã tự mình tô điểm một ít màu sắc riêng biệt.

Đã từng trải qua thương trường ngươi lừa ta gạt, nàng cũng bắt đầu học xong cách đề phòng người khác và nghiên cứu thuần phục ám chiêu hắc đạo. Chỉ là nàng vạn lần không nghĩ tới, những cách mà nàng học được lại dùng để đối phó với chính lão phụ thân của mình.

Đương nhiên nàng chỉ muốn để phụ thân chấp nhận người trong lòng của nàng mà thôi.

Chẳng những phải am hiểu cách giương đông kích tây mà nàng còn phải cực kỳ tập trung chú ý để một khi địch tiến thì ta lui, còn phải giỏi về việc lợi dụng quân lực của mình. Cơ mà quan trọng nhất vẫn là kiên trì và có da mặt dày, Lưu Niệm Niệm hầu như muốn dùng hết mọi cách để phá được cửa ải của Lưu Hừ.

Quý Vân Nương là dạng người có lỗ tai mềm, dựa vào thái độ trước đó của nàng mà xem, thuyết phục được nàng bất quá chỉ là chuyện sớm muộn. Mộc Đinh Hương cả ngày không có chuyện gì làm liền đem theo Trúc Nhi lượn lờ ở trước mặt nàng, quấn lấy nàng khiến nàng cả ngày chẳng còn hơi sức đâu mà nhọc lòng chuyện của Lưu Niệm Niệm, hơn nữa thỉnh thoảng tiểu cô nương còn cố tình phơi bày cuộc sống sinh hoạt đơn giản nhưng thật vui sướng và hạnh phúc của hai nữ nhân ra cho mẫu thân xem. Dần dần Quý Vân Nương cũng cảm thấy hai nữ nhân ở bên nhau cũng không có gì là không tốt.

Mà Lưu Niệm Niệm dạo này thường hay xuất hiện trước mặt mẫu thân, gần đây Viên bộ đầu lại phá được một vụ án lớn khiến cho huyện lệnh mới nhậm chức tán thưởng nàng không thôi, liền ngay cả quan lại ở kinh đô cách xa ngàn dặm cũng liên tiếp thông truyền đến những lời khen ngợi. Quý Vân Nương sớm đã biết Viên Phượng Hoa là nhân tài hiếm có, bây giờ đối phương tiền đồ vô hạn há có thể không để nàng âm thầm thay đổi quan niệm trong lòng.

Thậm chí khi ra ngoài tụ họp nói chuyện phiếm cùng các phu nhân và thái thái nhà giàu, thời điểm mà có ai đó nhắc tới nữ bộ đầu của huyện Nhạc Sơn nàng liền bày ra vẻ mặt kiêu ngạo, đã vậy còn đem người ta trở thành người nhà của mình. Nàng thản nhiên tiếp nhận ánh mắt hâm mộ của mọi người, hưởng chung một niềm vinh dự.

Chờ khi trở về, hậu tri hậu giác mới phát hiện bản thân không biết từ khi nào đã dần chấp nhận vị nữ cô gia này.

Trong lòng thầm mắng Lưu Niệm Niệm, nha đầu chết tiệt kia càng ngày càng giỏi về tâm kế, cả gan dám tính kế lên đầu của nàng. Dẫu vậy nàng vẫn chẳng thể nề hà, nữ nhi đã hãm sâu vào chuyện tình cảm đến như vậy, lúc này mới dùng gậy đánh uyên ương thì còn tác dụng hay sao?

Vì thế nàng không thể không hoá thân thành cỏ đầu tường, buổi tối trước khi đi ngủ nàng sẽ ở bên tay trượng phu thổi gió đầu phong, quyết tâm đem hắn cùng nhau kéo xuống nước.

Cuối cùng Lưu Hừ mới phát hiện ra một điều rằng hiện giờ chỉ còn một mình hắn chiến đấu hăng hái, thê tử hắn tin tưởng nhất thế nhưng lại tạo phản mà hắn lại không đành lòng quở trách. Nữ nhi hành động theo cảm tính vẫn là không thể đánh hay mắng nó được, thế là Lưu Hừ chỉ có thể tự mình sinh hờn dỗi, mỗi ngày trời còn chưa sáng liền chạy ra ngoài giải quyết chuyện buôn bán.

Mấy người phụ nhân trong nhà tất nhiên là xem vào trong mắt, thấy đau ở trong lòng. Sau này mỗi ngày khi Lưu Hừ ra ngoài, Lưu Niệm Niệm cũng liền dậy sớm theo hắn cùng đi học cách buôn bán, trở lại quãng thời gian mà cả hai thường đi sớm về trễ như trước kia, thậm chí so với trước đó còn muốn ác liệt hơn.

Nữ nhi nỗ lực dùng hành động để lấy lòng, điều này dĩ nhiên là Lưu Hừ hiểu rất rõ, vả lại vốn dĩ hắn là người bên ngoài cứng rắn nhưng bên trong rất dễ mềm lòng, đã vậy còn ưa thích bênh vực người của mình. Hiện giờ dưới sự tấn công nhiều mặt từ những người thân yêu, hắn đã dần mềm lòng nhưng dù sau thể diện vẫn là điều quan trọng nhất, chung quy ở phương diện mặt mũi này hắn vẫn chẳng thể nào tự mình vượt qua được.

Buổi sáng cùng nhau ra ngoài, hắn vẫn xụ mặt dặn dò Lưu Niệm Niệm không được tùy ý chạy loạn.

Lưu đại tiểu thư nhìn hắn bằng đôi mắt sáng lấp lánh, thậm chí còn lập một lời thề son sắt.

- Cha, người cứ yên tâm đi, mấy ngày gần đây con tuyệt đối sẽ không tự tiện chạy đi gặp nàng ấy. Hôm nay, ngày mai hay cả ngày kia con đều sẽ không đi, tất cả thời gian của con đều dùng để đi tuần tra cửa hàng với người.!!

Rốt cuộc đã nhiều ngày nay Viên Phượng Hoa không ở trong huyện Nhạc Sơn, nàng không ở nhà chuyên tâm phụng bồi cha mẹ thì còn có thể đi đến chỗ nào.

Lưu lão gia hừ lạnh một tiếng, đạm nhạt nói:

- Ngươi đừng cho là ta không biết Viên Phượng Hoa đã đi Giang Châu từ mấy ngày nay.

- Cha, người đừng quan tâm nàng ấy rốt cuộc đã đi đâu có được hay không? Bộ mấy ngày gần đây con giúp đỡ người không tốt hay sao?

Lưu Niệm Niệm đã hoàn toàn nắm giữ biện pháp làm thế nào để thuyết phục cha mẹ mà không làm cho hai người tức giận, chuyện yêu đương cũng không mâu thuẫn với chuyện nàng hiếu thuận với đấng sinh thành, nàng tận lực xử lý chuyện bằng cách công bằng nhất. Và đương nhiên chuyện này ban đầu cũng có chút khó khăn, nhưng chỉ cần nàng lấy người trong lòng làm động lực để duy trì sự cố gắng thì nàng liền cảm thấy không có cửa ải khó khăn nào mà nàng không thể vượt qua được.

Hiện giờ Lưu Hừ đối với nữ nhi một chút biện pháp cũng đều không có, hắn chỉ có thể xấu hổ bày ra khuôn mặt nghiêm nghị,  hừ lạnh một tiếng rồi nhanh chóng leo lên xe ngựa. Lưu đại tiểu thư tung ta tung tăng đi ở phía sau thấy vậy cũng gấp rút nhanh chân chui vào.

- Mấy chuyện tình cảm hoang đường kia ta liền mặc kệ ngươi, hiện nay toàn bộ cửa hàng của nhà họ Đinh đều bị chúng ta thu mua, chuyện này ta tính toán sẽ không nhúng tay vào để cho ngươi toàn quyền đến xử lý, nội trong ba tháng nhất định phải thu được lợi nhuận. Chuyện này nếu như ngươi làm tốt ta liền đồng ý ngồi xuống nói chuyện chung thân đại sự giữa ngươi và Viên Phượng Hoa, nếu làm không được thì từ nay về sau ngươi cũng đừng ở trước mặt ta nhắc lại tên của người này.!!

Nghe thấy phụ thân nói như vậy, trong lòng Lưu Niệm Niệm cảm thấy vừa mừng vừa sợ. Điều nàng sợ ở đây là sợ bản thân không thể khiến những cửa hàng này nội trong ba tháng đạt được lợi nhuận, bởi vì khi Đinh gia để lại những cửa hàng này thì đại bộ phận đều đã rơi vào tình trạng rối rắm và rất khó để duy trì.

Còn niềm vui ở đây chính là rốt cuộc phụ thân cũng đã chịu bày tỏ thái độ rõ ràng. Dựa theo tình hình trước mắt, chuyện tốt giữa nàng và Viên Phượng Hoa ắt hẳn sẽ đến vào một ngày không xa.

Bất quá Lưu Hừ có thể đưa ra phương án giải quyết tốt như vậy chứng minh kỳ thật hắn cũng đã tự cấp cho hai bên một cái bậc thang đi xuống, giả sử đến lúc đó nàng không thể hoàn thành nhiệm vụ, chỉ cần da mặt đủ dày thì vấn đề sẽ không còn là quá lớn.

Huống hồ nàng là người thừa kế sản nghiệp trong tương lai, há có thể để người khác xem thường. Một khi phụ thân đã đưa ra khảo nghiệm thì nàng sẽ dốc toàn lực để ứng phó.

Lại qua thêm mấy ngày cuối cùng Viên Phượng Hoa cũng quay trở về, thời điểm nàng trở lại thành thì sắc trời đã tối. Viên bộ đầu chẳng thèm nghỉ ngơi mà trực tiếp chạy thẳng đến nhà họ Lưu, đến nơi nàng nghe gia nhân trong phủ nói lại rằng đại tiểu thư vẫn chưa về nhà, từ mấy ngày nay nàng ấy lúc nào cũng bận rộn xử lý chuyện sản nghiệp mà nhà họ Đinh để lại.

Không nói hai lời nàng liền vận kinh công đi tới cửa hàng mà Lưu Niệm Niệm thường xuyên ghé đến, lúc này mặt trăng đã treo giữa trời. Đi được nửa đường nàng gặp phải xe ngựa của nhà họ Lưu, vén rèm xe lên thì thấy người ngồi bên trong đã ngủ quên tự lúc nào.

Viên Phượng Hoa cực kỳ đau lòng, nàng kêu mã phu đem xe ngựa chạy về hướng nhà mình. Hiện giờ mã phu và nha hoàn Xuân Hoa đều biết được mối quan hệ giữa hai người, hơn nữa thái độ của phu nhân cũng đã ngầm đồng ý thế nên hắn không nói thêm gì, lập tức đánh xe ngựa chạy về biệt viện của nhà họ Viên.

Nàng thật cẩn thận ôm Lưu Niệm Niệm xuống xe, sau đó xoay người nói với mã phu và Xuân Hoa trở về báo tin cho Quý Vân Nương biết rằng tối nay Lưu Niệm Niệm sẽ tá túc ở Viên gia không về.

Thời điểm Lưu Hừ thu được tin báo từ mã phu hắn lập tức nổi trận lôi đình, luôn miệng mắng Viên Phượng Hoa là người không biết xấu hổ, phải đích thân thê tử vuốt ngực an ủi, uống thêm một ngụm trà nóng hắn mới dần dần hoà hoãn trở lại.

- Hừ ca, con cháu đều tự có phúc của con cháu. Chúng ta mặc kệ chúng nó đi thôi, huống chi hai đứa nhỏ này cũng không phải là người không biết chừng mực.

Lưu Hừ đương nhiên hiểu rõ Viên Phượng Hoa là cái dạng người gì, nhưng điều làm hắn chán ghét đối phương chính là người này ngang nhiên cướp đi con gái cưng của hắn, thế là hắn hừ lạnh một tiếng, ra vẻ ngạo kiều mắng người ta thêm vài ba câu cho hả dạ.

- Dạo này ta thấy Niệm nhi mệt mỏi vô cùng, có nàng chia sẻ công việc nhưng thật ra giúp huynh nhẹ nhàng đi không ít. Bằng không huynh ngẫm lại mà xem, trước kia huynh đi sớm về trễ cho nên ngày nào cũng vắng vẻ mấy mẹ con chúng ta, ta còn tưởng đâu cái nhà này sắp không thành nhà nữa rồi, bây giờ huynh còn trách móc nặng nề nữ nhi của mình để làm gì nữa?

- Ta.... Mấy người bạn tốt của ta ai ai cũng hỏi có định gả nữ nhi ra ngoài hay không? Bọn họ muốn làm thông gia với ta, nàng bảo ta phải trả lời bọn họ như thế nào đây?

Lưu Hừ tức giận thở gấp vài hơi, vấn đề này cũng khó xử quá rồi.

- Thì cứ nói dối rằng đã gả nữ nhi ra ngoài rồi đi, mấy vị bằng hữu của huynh nuôi dưỡng hài tử phần lớn đều là những người ăn chơi trác táng, huống hồ trong nhà bọn họ còn có gia nghiệp chờ người tới kế thừa, ai rãnh đưa hài tử đến đây làm con rể của huynh? Nói đi cũng phải nói lại, ta thấy Viên Phượng Hoa là người đứng đắn, người ta nhận bổng lộc của triều đình cho nên đâu cần chút gia sản này của huynh..

Quý Vân Nương vừa nói xong lại tiếp tục nói tiếp, nàng quyết tâm phải tẩy não phu quân của mình cho bằng được.

- Huynh nhớ lại đi, nhà họ Dung trước kia chiêu vào cửa một người con rể có khác chi dẫn sói vào nhà đâu, may mắn họ không sinh được đứa con nào, bằng không còn phải vắt óc đề phòng hài tử về sau không hướng về nhà của mình, Niệm Niệm nhà chúng ta mà cặp với Viên Phượng Hoa thì về phương diện này một chút phiền não cũng đều không có. Nói nãy giờ thật ra không phải là ta thiên vị đâu, nói tóm lại sản nghiệp mà chúng ta vất vả cả đời gầy dựng không phải để dễ dàng dâng cho người khác. Chỉ cần sau này Trác Nhi lấy vợ sinh nhiều thêm vài đứa, nhà này chẳng phải sẽ nhộn nhịp hơn sao?

Lưu lão gia cẩn thận nghĩ lại, còn chưa kịp thấm thía mấy lời ở trên hắn lại nghe thấy thê tử mở miệng nói tiếp.

- Nếu ngày đó Niệm nhi bị tên tiểu tử họ Bạch kia chiếm tiện nghi, người nhà họ Bạch không đơn thuần chỉ là muốn người mà bọn họ còn muốn chiếm đoạt gia tài của chúng ta. Nếu thật sự để loại người này lọt vào trong nhà, huynh cảm thấy về sau Hương nhi và Trác Nhi còn có thể phân bì xem ai được chia tài sản nhiều hơn hay ít hơn ư? Cần phải biết hiện tại có người con rể nào không muốn tuyệt hậu nhà vợ đâu, cưới nữ nhi của huynh còn tham lam muốn nạp thêm tiểu thiếp, nghĩ thôi cũng thấy sốt hết cả ruột...

Mấy năm nay Lưu Hừ chỉ cưới một mình Quý Vân Nương, giờ nghe thê tử nhắc tới vấn đề này hắn mới hơi giật mình. Tưởng tượng nữ nhi mình thương yêu nhất sau này lấy chồng còn phải cùng nữ nhân khác hầu hạ phu quân, càng nghĩ hắn càng thấy mất kiên nhẫn.

- Đạo lý này ta đương nhiên hiểu rõ, chỉ là ta tức quá mà thôi.

Quý Vân Nương cười duyên, thành thân ngần ấy năm tất nhiên nàng hiểu quá rõ tính khí phu quân nhà mình.

- Không phải huynh tức giận, mà là huynh không muốn mất mặt.

- Được rồi được rồi, chuyện này ta liền mặc kệ đã được hay chưa? Bất quá mấy gian cửa hiệu mặt tiền mà Đinh gia lưu lại vẫn cần phải xem biểu hiện của Niệm nhi, dưỡng nó lâu như vậy chung quy vẫn muốn nó có thể làm ra một chút thành tích, bằng không sản nghiệp trong nhà chờ chúng ta già rồi không làm được nữa thì nó làm sao có thể tự mình giữ được..

Lưu lão gia thở dài, hài tử trong nhà đứa nào cũng đều khiến hắn bận tâm.

- Ừm, việc này ta liền nghe theo huynh.

Quý phu nhân ôn nhu mỉm cười, dù sao nàng vẫn phải chừa cho phu quân một chút mặt mũi.

Nàng sinh ra vốn dĩ đã rất xinh đẹp, sau khi sinh Mộc Đinh Hương và Lưu Trác xong nàng rất chăm chỉ bảo dưỡng cơ thể, hiện giờ vẫn được xem là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành. Nếu như đứng cùng Mộc Đinh Hương và Lưu Niệm Niệm, ba người đứng cùng một chỗ trông chẳng khác gì ba tỷ muội trong một gia đình.

Nhưng Lưu Hừ thì lại khác, mấy năm nay hắn một mình vất vả bôn ba bên ngoài, hơn nữa còn lớn hơn thê tử ba bốn tuổi cho nên trông có vẻ già hơn rất nhiều.

Hiện giờ cuộc sống sinh hoạt quá mức bình tĩnh, việc phong nguyệt đối với hai người bọn họ mà nói cũng dần dần phai nhạt, chỉ là gần đây đại nữ nhi giúp hắn chia sẻ không ít công việc cho nên lập tức hắn có vẻ nhàn hạ đi rất nhiều. Vả lại nhìn nữ nhi và con rể lúc nào cũng thể hiện tình cảm ngọt ngào lúc ẩn lúc hiện ở trước mặt mình, thành ra bây giờ nhìn thê tử bộ dáng kiều mị trước mắt hắn cảm thấy loại tâm tình thiếu niên trước kia hình như đang rục rịch sống dậy rồi.....

Bên này Viên Phượng Hoa nửa đường đem Lưu Niệm Niệm cướp về nhà, nàng thật cẩn thận ôm Lưu Niệm Niệm như ôm trân bảo đi vào trong phòng, thẳng đến đi đặt đối phương nằm lên trên giường thì người này mới dần hồi tỉnh.

Nhìn trước mắt một gương mặt phóng đại, nghe mùi hương quen thuộc trên người đối phương Lưu Niệm Niệm mới thấy thoáng an tâm, nàng nâng tay xoa xoa đôi mắt, ngáy ngủ hỏi:

- Đây là đâu?

- Ở nhà của chúng ta..

Viên Phượng Hoa dịu dàng cúi người hôn lên gương mặt của nàng.

Hồi lâu đầu óc của Lưu đại tiểu thư mới dần tỉnh táo lại, hoá ra mình bị Viên Phượng Hoa mang về nhà của nàng ấy.

- Đêm nay nàng ngủ ở đây đi, ta đã bảo Xuân Hoa trở về báo tin với nhạc phụ nhạc mẫu rồi.

- Ừm.

Lưu Niệm Niệm từ trên giường ngồi dậy, lười biếng dựa người vào đầu giường. Mấy ngày rồi không thấy mặt người này, nỗi nhớ trong lòng ồ ạt như thủy triều dâng cho nên thời điểm nàng nhìn đối phương đều mang theo bộ dáng mị nhãn như tơ.

Viên bộ đầu cật lực cưỡng chế nội tâm đang ngo ngoe rục rịch, giang nan mở miệng nói:

- Nàng nằm trước đi, ta đi tắm một chút.

Lưu Niệm Niệm nhẹ nhàng gật gật đầu, lại ở thời điểm người kia đứng lên nàng nhẹ nhàng chạm khẽ vào lòng bàn tay của Viên Phượng Hoa. Như ý nguyện nhìn đối phương thân mình đột nhiên trở nên căng chặt, đồng thời thấy rõ trong mắt ai kia nảy lên hai ngọn lửa nhỏ thì nàng mới tinh nghịch chớp chớp đôi mắt, bộ dáng vô tội biết rõ còn hỏi.

- Sao còn chưa đi tắm rửa?

Viên Phượng Hoa cắn cắn môi, rốt cuộc vẫn xoay người đi về cửa phòng tắm, sau khi tắm xong nàng gấp không chờ nổi muốn dính lấy Lưu Niệm Niệm, ai ngờ lại bị đối phương một phen đẩy ra.

- Ngươi tắm xong rồi nhưng ta thì chưa có tắm đâu, hôm nay chạy tới chạy lui bên ngoài cả ngày.

- Không phải nàng mệt hay sao? Ta sợ nàng tắm xong sẽ tỉnh ngủ mất.

- Không được, không tắm ta ngủ không thoải mái.

Thấy nàng kiên trì muốn đi tắm, Viên Phượng Hoa bèn đưa cho nàng một cái khăn lông và chạy đi nấu nước ấm, còn tinh tế chuẩn bị thật tốt quần áo sạch của bản thân rồi mới đưa đến cho đối phương.

Mấy ngày nay Lưu Niệm Niệm vẫn luôn bận rộn xoay quanh với các loại công việc, ngoài chuyện trong nhà nàng còn phải vực dậy chuỗi cửa hàng mới thu mua. Nàng muốn thật nhanh thu lấy tiền lời để phụ thân không còn khua tay múa chân vào chuyện tình cảm của nàng và Viên Phượng Hoa.

Liên tục đi sớm về trễ, khi về do biên độ dao động đồng đều của xe ngựa mới khiến nàng trực tiếp ngủ quên trên xe.

Bây giờ nước ấm hắt lên người để nàng lên tinh thần và dập tắt cơn buồn ngủ, lúc tắm xong đi ra đôi mắt thậm chí còn sáng lấp lánh.

Viên bộ đầu ôm lấy nữ nhân trên người còn vương hơi nước, cưng chiều hỏi han đôi ba câu.

- Trễ như vậy mới về, nàng đã ăn gì chưa?

- Hôm nay bên Thiên Hương phủ có chuyện gấp cần giải quyết, nhân tiện ta ăn luôn ở đó rồi. Còn ngươi? Một đường phong trần mệt mỏi, về gấp như vậy ngươi có ăn uống gì hay chưa?

Nói xong Lưu Niệm Niệm liền duỗi tay sờ lên cái bụng nhỏ của đối phương.

Vào tay chính là vị trí bụng nhỏ khẩn yếu, xúc cảm truyền đến vô cùng tốt khiến nàng nhịn không được lại sờ thêm hai cái.

Viên Phượng Hoa bị nàng xoa tới mức miệng khô lưỡi khô, chờ tiểu cô nương thu hồi tay, hồi lâu sau nàng mới phục hồi tinh thần, bình thản mở miệng trả lời câu hỏi trước đó.

- Ta cũng ăn rồi, trên đường về có mua mấy cái bánh nướng.

- Bánh nướng quá cứng, không thể ăn.

Lưu Niệm Niệm nghiêng người tiến vào trong lòng đối phương, đầu dán vào ngực, lỗ tai nghe rõ bên kia truyền đến tiếng tim đập bình ổn.

- Vẫn ổn, có thể lấp đầy bụng là tốt lắm rồi. Chủ yếu là để bớt việc, thú thật ta muốn nhanh chóng quay trở về gặp nàng.

Viên Phượng Hoa choàng tay ôm ngang eo của tiểu cô nương, hành động vô cùng thân mật.

- Thật là nói chuyện một chút cũng không rụt rè.  Tiểu cô nương khẽ nhấp miệng cười, đáy lòng cực kỳ vui vẻ.

- Ta tưởng nàng hẳn là thích nghe ta nói thật, liền giống như ta thích nghe nàng nói nhớ ta.

Viên Phượng Hoa cúi đầu hôn lên tóc người thương, hương thơm trên tóc vương vấn mãi bên cánh mũi, thấm vào tận linh hồn.

Lưu Niệm Niệm không nói năn gì, xem như cam chịu cách nói ngang ngược này của nàng. Hồi lâu lại chuyển tới một cái đề tài khác, chuyện muốn nói hầu như nói mãi không hết.

- Ngươi cứ như vậy đem ta về nhà, không sợ cha ta mắng ngươi sao?

- Ông ấy thích mắng thì cứ để ông ấy mắng chửi đi, dù sao sớm muộn gì nàng cũng là của ta.!

Viên bộ đầu khẽ hừ nhẹ một tiếng, nàng siết chặt cánh tay đem Lưu Niệm Niệm vây đến kín mít, cứ như sợ rằng đối phương sẽ đột ngột trốn thoát.

Cảm nhận đối phương tràn đầy dục vọng chiếm hữu, Lưu Niệm Niệm cười mà không gây ra chút tiếng động. Nàng ngẩng đầu nhẹ nhàng chạm chạm vào cằm người kia, dịu dàng báo cho đối phương tin tức quan trọng.

- Phụ thân tuyên bố với ta, chỉ cần nội trong ba tháng khiến những cửa hàng mới thu được lợi nhuận thì người sẽ đáp ứng không ngăn cản chúng ta qua lại với nhau.

Viên Phượng Hoa vừa nghe lập tức ngồi thẳng người, vẻ mặt cho thấy toàn là sự vui vẻ.

- Cha nàng thật sự nói như vậy?

- Ân..

Lưu Niệm Niệm cũng ngồi dậy theo nàng, nghiêm túc diễn giải.

- Đây là lần đầu tiên phụ thân chủ động mở miệng nhắc tới chuyện này, cho nên khoảng thời gian tới có khả năng ta sẽ rất bận rộn chạy tới chạy lui giữa mấy cái cửa hàng, e rằng tới lúc đó không thể thường xuyên bồi ngươi rồi.

Viên bộ đầu vội vã lên tiếng trấn an.

- Không có việc gì, chính sự quan trọng hơn nhưng nàng cũng đừng để bản thân mệt mỏi quá mức. Nàng có yêu cầu gì cứ nói với ta, ta giúp nàng làm, những khi rãnh rỗi ta có thể đến làm công giúp nàng, nếu có cửa hàng nào không tiêu thụ được hàng hoá ta liền sai người đến đó mua hết.

Tiểu cô nương nghe vậy thì nhịn không được che miệng cười khúc khích.

- Thật là kẻ lỗ mãng, ngươi làm như vậy thì có ý nghĩa gì. Phụ thân bất quá là muốn khảo nghiệm xem ta có đủ năng lực để giữ vững sản nghiệp nhà họ Lưu hay không mà thôi. Lần này phụ thân muốn khảo sát năng lực phán đoán và khả năng đưa ra quyết sách của ta, ngươi cứ gian lận như vậy thì chuyện này làm sao có thể thành?

- Vậy được rồi, không mua thì không mua nhưng chuyện khác phải để ta giúp nàng một phen, tóm lại là cho phép đi mà..~

Nàng có chút mất mát, sợ rằng bản thân không giúp được gì. Vả lại nàng càng không muốn để Lưu Niệm Niệm phải một mình đối mặt với khó khăn và áp lực.

- Chuyện khác thì có thể, nếu ta có yêu cầu gì sẽ tìm ngươi ngay lập tức.

Lúc này Viên Phượng Hoa mới hài lòng gật đầu, nàng ôm Lưu Niệm Niệm nằm xuống giường. Trong lòng rốt cuộc vẫn không thể ngăn được sự kích động, dù sao đây cũng là lần đầu tiên mà Lưu Hừ có ý định thả lỏng cho  chuyện tình cảm giữa hai người.

- Niệm nhi, ta rất vui vẻ.

Lưu đại tiểu thư dựa hẳn vào nàng, hai người đều cảm thấy tương lai phía trước là một tràn cảnh rất tốt. Về sau nàng và người này liền có thể giống như Hương Hương và Sở Ngu, được cha mẹ và người khác thừa nhận.

Tâm tình cao hứng liền sẽ sinh ra một loạt các loại tâm tư khác nhau, nguyên bản hôm nay Viên Phượng Hoa đem Lưu Niệm Niệm về nhà thật lòng cũng không muốn làm chuyện gì khác. Bất quá là do mấy ngày không gặp được người thành ra nhung nhớ vô cùng, thấy đối phương vất vả mệt mỏi như vậy nàng đau lòng không thôi, mang nàng ấy về đây đơn thuần chỉ là muốn canh cho nàng ấy ngủ một giấc thật dễ chịu mà thôi.

Hiện giờ được nàng ấy mang cho một tin tức tốt như vậy nàng cao hứng tới mức sắp hỏng luôn rồi, tái kiến Lưu Niệm Niệm lại thấy nàng không còn buồn ngủ liền nhịn không được bắt đầu nổi lên ý xấu.

Hai người đang ở giai đoạn lưỡng tình tương duyệt, vào thế gắn bó tựa keo sơn, chỉ cần một ánh mắt va chạm là có thể biết được trong lòng đối phương đang nghĩ cái gì, huống chi trong ánh mắt đối phương sự ôn nhu dường như sắp tích thành nước. Lưu Niệm Niệm thẹn thùng chủ động đem môi mình dâng lên, nghêng đón nàng là nụ hôn tràn ngập tình yêu và bao dung của Viên Phượng Hoa.

Cùng dĩ vãng bất đồng chính là lúc này đây nụ hôn càng có vẻ đặc biệt nhiệt liệt.

Có lẽ bởi vì thấy được phía trước là ánh rạng đông cho nên hai người có vẻ không chút kiêng nể gì, Viên Phượng Hoa hạ miệng cũng không biết nặng nhẹ. Đợi khi Lưu Niệm Niệm cầm quần áo một lần nữa khoác lên trên người, mặc dù là loại vải dệt từ tơ lụa bóng loáng nhưng thời điểm cọ xát lướt qua da mặt vẫn là đưa tới đau đớn rất nhỏ.

Lưu đại tiểu thư khom khom người, nàng muốn giảm bớt vật liệu may mặc, nhất là ở chỗ trầy da do ban nãy vô tình cọ xát.

Rốt cuộc nhịn không được trừng mắt liếc đối phương một cái, oán trách nàng dùng sức quá lớn. Ấy mà Viên Phượng Hoa cứ như chú báo hoa nằm phủ phục dưới đầu gối của nàng, nữ nhân kia có chút chưa đã thèm, mở miệng nói:

- Da thịt của nàng quá mức kiều nộn dễ bị trầy, để ta đổi sang chỗ khác.

Lúc này Lưu Niệm Niệm không thể nhịn được nữa, trực tiếp nhấc chân đạp người này một cái. Ai ngờ động tác của nàng lại bị đối phương bắt được, đôi chân tuyết trắng dễ dàng bị Viên Phượng Hoa nắm lấy.

Mắt thấy miệng ngọc của đối phương hướng đến mu bàn chân của nàng định hôn xuống, tức khắc gương mặt của Lưu Niệm Niệm nổi lên từng rặng mây đỏ. Trong lòng cảm thấy quá đỗi thẹn thùng, nàng nhỏ giọng hô lên không cần, Viên Phượng Hoa nghe thấy lại vốn dĩ rất biết nghe lời, rốt cuộc vẫn tiếc nuối buông đôi chân như châu ngọc thượng hạng này ra.

Nhưng nàng lại nhạy bén mà tìm ra mục tiêu mới, Lưu đại tiểu thư theo bản năng đem hai chân khép lại để che chắn vị trí quan trọng, hồi lâu bị lời ngon tiếng ngọt của ai kia dụ dỗ lại dễ dàng đem chân mở ra, quá dễ dãi trước người trong lòng dẫn đến kết cục cả hai đi đến bước đường không thể vãn hồi.

Cũng may vẫn chưa làm đến bước cuối cùng nhưng kỳ thật lại giống như cái gì cũng làm hết rồi.

Viên Phượng Hoa cực kỳ giống tiểu hài tử tham ăn, nàng liếm liếm môi dường như chưa đã cơn thèm, tựa hồ thứ vừa rồi nàng ăn vào là mỹ vị thượng hạng nhất của thế gian.

Ở trong mắt nàng thứ này còn không phải là mỹ vị chí tôn của nhân gian đấy ư? Nếu có thể hàng đêm nhấm nháp thì đó mới là điều tốt nhất.

Rượu ngon ủ lâu năm bất quá cũng chỉ đến thế mà thôi.

Nhìn nữ nhân trong lòng lúc này vẫn còn đem đầu vùi sâu trong đống chăn, khoé miệng Viên Phượng Hoa gợi lên một nụ cười cong cong, nàng cúi người xuống ôm lấy đối phương, luôn miệng dỗ dành, nhẹ nhàng hôn môi và tóc xem như an ủi.

Lưu Niệm Niệm chìm trong cái ôm của đối phương, thật lâu mới có thể hoà hoãn lại, nàng cảm thấy một tràn cảnh vừa rồi thật sự là khiến bản thân không còn mặt mũi để gặp người, vì thế nàng cứ như con rùa rụt đầu, chết sống chôn mặt vào cổ ai kia không chịu ngẩng đầu.

Rốt cuộc ngay từ đầu là người này chơi xấu dụ dỗ nàng không sai, nhưng sau đó người nhịn không được tự động nâng vòng eo dâng lên miệng đối phương lại chính là nàng.

Viên Phượng Hoa là đại tỷ tỷ lớn tuổi đương nhiên da mặt sẽ dày hơn nàng rất nhiều, chuyện giường chiếu giữa các cặp tình nhân có ai mà chưa từng trải qua. Dẫu vậy nàng hiểu rất rõ tiểu cô nương của nàng da mặt mỏng, thành ra nàng cũng không dám giở giọng trêu chọc, chỉ tận tụy hôn nàng ấy một cái rồi lại một cái, dùng những lời nói thật lòng thủ thỉ dỗ dành, kiên nhẫn gọi tên mãi đến khi tiểu cô nương dần dần tiến vào mộng đẹp mới thôi......

Chỉ là không đợi hai người dốc hết sức hoàn thành yêu cầu trước đó thì Lưu Hừ lại dẫn đầu thoả hiệp, mà nguyên nhân khiến Lưu Hừ hoàn toàn thay đổi thái độ chính là do Quý Vân Nương mang thai.

Trong giai đoạn này Lưu Niệm Niệm đối với việc điều phối và kinh doanh cửa hàng càng làm càng thuận tay, hơn nữa có Dung Tuyên thường xuyên chỉ điểm nàng cơ hồ là như cá gặp nước. Gánh nặng mà Lưu Hừ gánh vác trên vai cũng vì thế mà càng ngày càng nhẹ đi, thậm chí có đôi khi cả ngày hắn không cần phải đích thân đến cửa hàng xử lý sự tình, từ đó hắn có thời gian rãnh liền ở nhà gần gũi với thê tử.

Mà việc hắn không thể tưởng tượng được chính là lần gần gũi này lại xảy ra vấn đề lớn!!

Tết Trùng Dương vừa qua không lâu Quý Vân Nương bắt đầu cảm thấy tinh thần không phấn chấn, nàng chẳng những không có cảm giác thèm ăn mà mỗi khi ngửi thấy mùi tanh thì triệu chứng nôn mửa lại đột ngột xuất hiện.

Là người từng trải, phản ứng thái quá của bản thân khiến Quý Vân Nương trong lòng có hơi chút giật mình nhưng nàng lại không thể tin được. Rốt cuộc nữ nhi lớn nhất đã sắp sửa bước qua tuổi hai mươi, còn nàng cũng đã hơn ba mươi sáu tuổi, nhiều năm như vậy đều không có hoài thai, tại sao lần này lại đột nhiên có?

Nghĩ là vậy nhưng nàng vẫn lén lút thỉnh đại phu đến nhà dò xét mạch tượng, đại phu khám một hồi rồi báo rằng đúng thật là nàng có hỉ mạch. Trong khoảng thời gian ngắn Quý Vân Nương không biết nên hình dung tâm tình của mình như thế nào, thẳng đến buổi tối sau khi phu quân trở về nhà thì nàng mới ấp úng nói với hắn chuyện này.

Lưu Hừ vừa nghe tin thế nhưng lại vui vẻ không thôi, hắn mừng rỡ nói:

- Lúc trước, thời điểm khi nàng hoài thai Hương nhi và Trác nhi ta cơ hồ đều không ở bên cạnh nàng. Khi đó ta bận rộn vực dậy chuyện làm ăn trong nhà, ta cố gắng để cho mẹ con các nàng sống những ngày tháng vô lo vô nghĩ nhưng lại quên mất việc để nàng một mình chống chọi tất cả, kém chút nữa đánh mất luôn Hương nhi. Mỗi lần nghĩ lại ta đều áy náy không thôi, ta đã thề nếu có cơ hội nhất định sẽ không để nàng một mình vượt qua chuyện sinh sản, lần này ông trời cho ta có cơ hội cùng nàng nghênh đón hài tử của chúng ta, ta cầu còn không được. Hơn nữa bây giờ Niệm Niệm đã có thể tự mình đảm đương một phía, nó giúp ta có nhiều thời gian ở cạnh nàng hơn, đứa nhỏ này tới thật đúng thời điểm..

Thế nhưng vẻ mặt của Quý Vân Nương lại mang nhiều hơn nét muộn phiền.

- Từng tuổi này rồi, Hương nhi đã thành thân còn Niệm Niệm cũng sắp có hỉ sự. Ta đã lên chức bà ngoại vậy mà lúc này còn mang thai, không biết người ngoài sẽ nói thế nào..

- Người khác nói như thế nào thì có quan hệ gì với chúng ta, trên đời này thiếu gì người bốn năm chục tuổi vẫn còn sinh hài tử. Tính ra thì nàng tuổi vẫn còn trẻ, cuộc sống lại là của chính mình, hơi sức đâu quản người khác nghĩ như thế nào.

Lưu Hừ vui vẻ cười tít cả mắt,  tựa như lần đầu hắn được làm cha vậy.

Quý phu nhân giận dỗi liếc hắn một cái.

- Lúc này ngươi mới biết cuộc sống là của chính mình hay sao? Lúc trước chuyện của Niệm nhi ngươi nói như thế nào, sao hồi đó không nói vậy đi?

Lưu Hừ hiện giờ đã sớm bị chuyện này làm cho tâm tình vui sướng, nơi nào còn để ý mấy chuyện vụn vặt kia nữa. Hắn sảng khoái vung tay, dễ dàng buông bỏ chuyện tình cảm của nữ nhi.

- Được được được, chuyện của tụi nhỏ ta đây mặc kệ, ta giờ chỉ quản tiểu hài tử nằm trong bụng của nàng mà thôi...

Bấy giờ Quý Vân Nương mới thoáng yên tâm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.