Chương trước
Chương sau
Nghe thấy Viên Phượng Hoa lên tiếng mời nàng ghé thăm nhà, Lưu Niệm Niệm lập tức ngây ngẩn cả người, ý đồ của đối phương thật sự là quá rõ ràng.

Nếu Viên Phượng Hoa là nam nhân, khi đối phương đột ngột đưa ra lời mời kiểu vầy nàng sẽ thấy hành động này nó rất càn rỡ, nhưng cố tình ai kia lại là nữ nhân.

Thế mà lời kiến nghị lúc này lọt vào trong tai của Lưu Niệm Niệm lại trở nên rất mê người.

Đã rất nhiều ngày nàng không có cùng người này gặp mặt, càng khỏi phải nói đến chuyện ở cùng một chỗ. Tuy rằng nàng chưa từng mở miệng nói ra bất kỳ lời hứa hẹn nào nhưng tình cảm giữa hai người ai nhìn vào cũng tự khắc biết, huống hồ cả hai vừa cùng nhau trải qua một loạt biến cố, không cần nói ra thì hai bên đều có thể tự cảm nhận được.

Hơn một tháng không thấy mặt nhau, lần gặp này có thể xem như tiểu biệt thắng tân hôn. Tuy bề ngoài nàng có chút thẹn thùng nhưng không thể không nói, khát vọng của nàng đối với đối phương từ lâu đã vượt ra khỏi tầng ngượng ngùng.

Viên Phượng Hoa dĩ nhiên nhìn ra được sự do dự và rung động ngự trị nơi đáy mắt của Lưu Niệm Niệm, sợ đối phương từ chối nên nàng giữ chặt đôi tay của tiểu cô nương, vội vàng nói:

- Quen biết nhau lâu như vậy mà nàng còn chưa đến thăm nhà ta, trước hết cứ đến đó ngồi uống chén trà, ta cam đoan trước khi trời tối sẽ đưa nàng về nhà.

Vốn dĩ nàng đã sớm động tâm, hiện giờ nghe đối phương nghiêm túc hứa hẹn toàn bộ rụt rè nàng sỡ hữu lập tức sụp đổ, cứ như vậy nàng tùy ý để người ta nắm tay hướng về nhà mà đi.

Khoảng cách từ con hẻm nhỏ đến nhà họ Viên không gần mà cũng chẳng xa, nơi này là một mảnh trang viên chỉnh tề, những nhà xung quanh cách nhau một khoảng vừa đủ, không quá phận cũng không đủ để quấy rầy nhau. Dọc theo hai bên đường đi là từng hàng cây cổ thụ nối tiếp nhau san sát, tán cây to lớn che mát cả con lộ, nơi đây tuy rằng chỉ cách khu phố xá sầm uất một bức tường dày nhưng bên ngoài  và bên trong bức tường trái ngược hoàn toàn, trở vào phía bên trong phá lệ có vẻ hết sức an tĩnh.

Viên gia được xây nằm gọn trong hai khoảng sân vườn, trong nhà chỉ còn một mình Viên Phượng Hoa sinh sống. Nàng vốn không thích ồn ào nên chỉ thỉnh một gia nhân tên gọi là Dương bà, hàng ngày người này đến hỗ trợ nàng quét tước sân nhà, nấu cơm và giặt giũ quần áo. Bình thường khi không còn việc gì làm thì bà ấy sẽ không lượn lờ trước mặt của Viên Phượng Hoa, cho nên toàn bộ tình cảnh trong nhà có vẻ đặc biệt an tĩnh và trống trải.

Sau khi Lưu Niệm Niệm bước chân vào cửa, ánh mắt đầu tiên nàng nhìn đến chính là khoảng đất trống nằm giữa sân nhà. Chỗ đất này tất cả đều được dùng để trồng khoai sọ, nhìn dáng vẻ chắc mới được trồng không lâu, củ khoai chỉ vừa mọc được một chồi lá non.

Nàng dùng ánh mắt nghiên cứu tìm tòi để nhìn Viên Phượng Hoa.

Nữ bộ đầu vang danh thiên hạ bây giờ đang nuốt nuốt nước miếng để làm ướt yết hầu vốn đã khô khốc tự lúc nào, nàng có chút ngượng ngùng mở miệng giải thích.

- Lần trước đi hồ sen ngắm trăng ta có mang cho nàng một hộp bánh khoai sọ nàng còn nhớ không? Thấy nàng rất thích ăn nên ta mới nghĩ trước tiên nên trồng thử vài luống rồi sau đó mới đi học làm bánh, nói không chừng sau này lại có cơ hội tự tay làm bánh cho nàng ăn.

Lưu đại tiểu thư nghe đối phương nói xong bèn nhẹ nhàng cắn môi, nàng sợ miệng mình nở nụ cười sẽ bị nhìn thấy, vả lại nàng không muốn để ai kia đắc ý.

Dù trong lòng thấy rất cảm động nhưng bề ngoài nàng vẫn giả bộ bày ra dáng vẻ như ghét bỏ lắm.

- Người ta làm bánh đều có bí phương gia truyền, ngươi tay chân vụng về sao có thể làm ra được bánh ngon..

Viên Phượng Hoa ngượng ngùng nở một nụ cười trừ, gãi đầu đáp lời:

- Thì cứ thử một lần xem sao, Lê Châu xa như vậy một khi muốn ăn cũng rất khó để ăn. Giả như bánh ta làm ra ăn không ngon thì thà có ăn còn hơn không.

Lưu Niệm Niệm cúi đầu, nhẹ nhàng mắng một câu ngốc tử.

Lỗ tai sắc bén của Viên Phượng Hoa tất nhiên nghe được lời nói khẽ của tiểu cô nương, đồng thời còn nghe ra được bên trong câu mắng yêu đấy hàm chứa độ ngọt. Nàng là loại người vận dụng triệt để đặc điểm và ưu thế của bản thân mình, dù những thứ vặt vãnh này bị người nàng thích bắt gặp sẽ phát sinh một chút thẹn thùng nhưng sự thật là nó đã khiến người ấy cảm động, vậy chẳng phải là chó ngáp phải ruồi hay sao?

Nàng nắm tay dẫn tiểu cô nương đi thẳng vào hậu viện, nơi này mỗi một nhánh cây ngọn cỏ, mỗi một cái bàn hay một chiếc ghế đều là vật dụng cá nhân của nàng, người ngoài chưa từng có ai được đặc cách đặt chân đến nơi này.

Lưu Niệm Niệm nhìn tiểu viện tầm thường vô vị trước mắt, tưởng tượng đến việc người trong lòng của nàng đã sống ở đây hơn hai mươi năm thì nàng lại cảm thấy chỗ này vô cùng thân thiết.

- Thật an tĩnh, bình thường chỉ có mình ngươi ở nhà hay sao? Hạ nhân đâu?

- Chỉ có một bà lão giúp ta nấu cơm quét sân mà thôi, thường ngày trong đầu ta chất chứa quá nhiều công vụ, bà ấy sợ sẽ quấy rầy đến ta nên hạn chế thường xuyên xuất hiện trước mắt của ta. Bình thường cơ hồ cả ngày ta đều không thấy thân ảnh của bà ấy, nhà này riết rồi tựa như chỉ có một mình ta sinh sống.

Viên Phượng Hoa lại cười cười nói tiếp:

- Bất quá chờ chúng ta thành thân, đến lúc đó nơi đây sẽ có hai người sống.

Lưu Niệm Niệm đỏ mặt, giở giọng trách yêu.

- Không biết xấu hổ, ai nói muốn cùng ngươi thành thân??

Viên bộ đầu lập tức xụ khuôn mặt, ủy khuất nói:

- Nàng không thành thân với ta, há chẳng lẽ muốn người ta phải cô đơn cả đời hay sao?

- Muốn thành thân ư, ngươi đi tìm người khác mà thành thân đi...

Lưu đại tiểu thư bày ra vẻ mặt cực kỳ kiêu ngạo.

- Đâu có được, đời này ta chỉ muốn cưới mình nàng mà thôi.

Nàng vừa nói vừa đung đưa cánh tay của tiểu cô nương.

- Ngươi nghĩ tốt thật đấy, cha ta bên kia vẫn chưa đồng ý, ta còn không biết phải làm thế nào mới qua được ải của ông ấy đây này.

Thế nhưng Viên Phượng Hoa chẳng những không sợ mà còn cười hề hề, nàng vui vẻ trấn an đối phương.

- Chỉ cần trong lòng của nàng có ta là đủ, những chuyện khác ta có thể giải quyết từng bước từng bước.

Lưu Niệm Niệm nhăn mũi, cười nhạt một tiếng đầy nét khinh thường.

- Là ai vừa rồi còn nói bởi vì sợ cha mẹ ta cho nên mới không dám đến nhà thăm ta chứ??

Tức khắc sắc mặt của Viên Phượng Hoa trở nên cứng đờ.

- Khi đó chẳng phải ta chưa xác định rõ tâm ý của nàng hay sao?

- Vậy hiện tại ngươi xác định được cái gì rồi? Thế nhưng ta cái gì cũng chưa từng đáp ứng ngươi nha..

- Ta mặc kệ, dù sau ta cũng nhận định người ta cưới là nàng.

Nàng trả lời người thương với một thái độ rất là vô lại.

- Ngươi bao lớn rồi, còn vô lại như vậy??

Lưu Niệm Niệm buồn cười, nâng tay gõ gõ lên đầu đối phương mấy cái.

Viên Phượng Hoa nhìn thấy nữ nhi mình yêu cười đến hân hoan như vậy khiến lòng nàng cũng thấy vui lây, nàng thôi không giỡn nữa, trực tiếp kéo tay Lưu Niệm Niệm bước vào phòng.

- Bố cục ban đầu trong căn phòng này đều được ta sửa lại hết, giường cũng đổi thành giường lớn, tủ quần áo bên kia cũng đổi thành cái lớn nhất. Đến lúc đó khi ta cưới nàng về rồi, cái tủ này một bên treo quần áo của nàng, bên còn lại sẽ treo quần áo của ta.

Nhìn Lưu Niệm Niệm một bộ dáng muốn nói lại thôi, nàng e dè vội vàng bổ sung thêm.

- Ta biết cha mẹ nàng muốn tìm một người đến ở rể, vừa lúc ta lại không có họ hàng hay người thân thích. Dù sao khoảng cách giữa hai nhà chúng ta không tính là xa, nàng muốn sống bên kia cũng được. Vì tính chất công việc ta thường xuyên phải chạy ra ngoài cho nên những ngày này nàng có thể về nhà mẹ đẻ, nếu nàng muốn sống thế giới riêng của hai người thì hãy chờ ta giải quyết xong công vụ, khi ấy ta sẽ đến đón nàng về nhà.

Lưu Niệm Niệm khẽ cắn môi, đôi mắt cười như không cười nhìn chằm chằm vào nàng.

- Cha mẹ còn chưa đáp ứng mà ngươi đã nghĩ đến chuyện thành thân rồi à..

- Bằng không nàng còn muốn gả cho ai??

Nữ bộ đầu lấn lướt kéo gần khoảng cách, thẳng thừng khoá chặt vùng eo của tiểu cô nương.

- Ngoài ta ra nàng đừng mơ tưởng gả cho ai khác, nàng gả cho ai ta liền giết chết người đó!!

Lưu đại tiểu thư giận dỗi mắng yêu một câu:

- Bá đạo.!!

Vừa dứt lời trước mắt đột nhiên tối sầm lại, hoá ra đối phương đang chầm chậm cúi đầu xuống. Bởi vì có kinh nghiệm từ lần trước nên nàng đại khái biết được người này muốn làm cái gì, huống chi trước khi đến đây nàng cũng mơ hồ đoán ra được người này khẳng định sẽ nhân cơ hội động tay động chân với nàng.

Nàng theo phản xạ có điều kiện lùi về phía sau một bước thế nhưng vẫn vô pháp tránh được lửa nóng từ đôi môi của người nọ, nàng ậm ừ kêu lên vài tiếng muốn tránh đi nhưng phần eo đã bị đối phương cố định tự lúc nào, tuyệt không thể động đậy.

Lưu Niệm Niệm hư nhược xô đẩy vài cái, thấy đẩy không xong liền mặc kệ để đối phương muốn làm gì thì làm. Dẫu sao từ nãy đến giờ nàng bị Viên Phượng Hoa dẫn dắt châm lửa như vậy, đầu óc từ lâu đã sớm trở thành một đống bùn nhão phân không rõ đông tây nam bắc. Nàng tùy ý để đôi môi mềm mại của đối phương tác oai tác quái, hai người môi lưỡi quấn quanh đến nỗi không có kẽ hở, hơn nữa bàn tay hư hỏng của ai kia chốc chốc cứ tự do du tẩu khắp nơi trên người của nàng.

Một tháng ly biệt đồng thời cũng là một tháng tương tư, hai người ở giờ phút này cứ như hai cực của nam châm hút lấy nhau chẳng thể tách rời, trong lòng ngươi có ta, trong lòng ta cũng có ngươi. Nhiệt độ trên người của Viên Phượng Hoa tăng nhanh đến chóng mặt, đủ để nhìn ra được nàng ta đang kích động đến mức nào.

Nàng hôn thật sự rất dùng sức, nụ hôn vừa cuồng nhiệt vừa ướt át kéo theo cảm xúc của Lưu Niệm Niệm vượt ngưỡng thăng hoa, cứ thế tiểu cô nương chủ động vươn đầu lưỡi, cùng Viên Phượng Hoa quấn quýt không rời.

Khoảnh khắc thân mật tiếng nước lóc chóc lấp đầy toàn bộ không gian an tĩnh trong phòng, nghe qua có vẻ phá lệ rõ ràng.

Lưu Niệm Niệm cũng bị nụ hôn từ đối phương làm cho trở nên thật kích động, nàng nhịn không được khẽ ân một tiếng trong cổ họng, mà thanh âm rên rỉ này lọt vào tai của Viên Phượng Hoa không thể nghi ngờ là một liều thuốc kích thích tuyệt vời nhất thế gian, nó khiến huyết mạch trong người của nàng căn tràn tưởng chừng như sắp vỡ tung.

Trách không được những đôi tình nhân trên thế gian này đều thích dính lấy nhau như vậy, hoá ra đơn giản chỉ cần tiếp xúc giữa môi và răng cũng đủ làm người ta muốn ngừng mà ngừng không được.

Theo động tác hỗn loạn của Viên Phượng Hoa đáp trên người mình, Lưu Niệm Niệm nhịn không được bắt đầu nổi lên phản ứng. Điều này khiến nàng bất chợt nhớ đến cái ngày bị hạ xuân dược, cảm giác dị dạng khi ấy hôm nay lặp lại, tức khắc một cổ khô nóng thổi quét toàn thân.

Hai người không biết mệt mỏi mà thăm dò thật sâu môi lưỡi đối phương, đồng dạng cảm thụ giống nhau cảm giác một làn sóng nhiệt đang dâng tràn trong người.

Chẳng biết qua bao lâu, mắt thấy sắc trời dần dần tối sầm xuống, Viên Phượng Hoa không thể không áp chế sự kích động đang dâng trào nơi đáy lòng, nàng nhẹ nhàng đẩy Lưu Niệm Niệm ra, luyến tiếc thì thầm.

- Ta phải đưa nàng trở về, bằng không ấn tượng của nhạc phụ nhạc mẫu đối với ta càng ngày càng kém.

Tiểu cô nương thở hổn hển, lý trí khó khăn lắm quay mới trở lại. Nghe đối phương xưng hô cha mẹ mình là nhạc phụ nhạc mẫu trong lòng vừa thấy ngọt vừa thấy thẹn thùng, người này quả thật được một tấc sẽ muốn tiến thêm một thước.

Bất quá dựa theo tình hình trước mắt, tuy rằng cha mẹ còn chưa đáp ứng để cho hai người các nàng ở bên nhau nhưng chỉ cần cả hai kiên định dùng tình cảm để chứng minh thì chuyện giữa nàng và Viên Phượng Hoa có lẽ sẽ có chuyển biến tốt. Dựa vào sự yêu thương của Lưu Hừ và Quý Vân Nương dành cho nàng, tương lai vượt qua được cửa ải này ắt hẳn sẽ không lâu nữa đâu.

Viên Phượng Hoa chưa đã cơn ghiền bèn nghiêng đầu hôn nàng thêm mấy cái nữa, chọc cho tiểu cô nương thẹn thùng vươn tay che mặt. Hai người náo loạn trong chốc lát mới chịu đứng dậy quay trở về nhà họ Lưu.

Thời điểm về đến trước cửa nhà thì đèn lồng treo hai bên đường đã được thắp lên, ánh sáng màu hồng hồng ấm áp chiếu xuống hai bóng hình.

Lưu Niệm Niệm hướng về phía đối phương ôn nhu nói:

- Ngươi đứng ở đây chờ ta một lát, ta đi lấy ít đồ cho ngươi.

Lúc này Viên Phượng Hoa mới lưu luyến buông bàn tay mềm mại kia ra, vui vẻ nhìn theo bóng nàng đi vào trong nhà.

Ai ngờ vừa đứng không được bao lâu nàng liền nhìn thấy có một cỗ xe ngựa từ từ tiến đến, xe đến trước cửa phủ thì dừng lại. Trông thấy thân hình hơi hơi béo phì của Lưu Hừ đang từ trên xe bước xuống, Viên Phượng Hoa trong lòng giật thót, tim cũng đập nhanh hơn bình thường hai nhịp.

- Lưu lão gia buổi tối tốt lành.!

Nàng tuân theo lễ tiết chủ động chào hỏi.

Lưu Hừ trên dưới đánh giá nàng mà không lộ một chút dấu vết, lòng hắn hệt như một tấm gương sáng, đương nhiên hắn biết rõ lúc này Viên Phượng Hoa đứng ở đây là vì ai và vì cái gì, ai mà không có thời tuổi trẻ yêu đương nồng nhiệt, có trách cũng chỉ trách nàng sinh ra lại là phận nữ nhi.

- Ừm, Viên bộ đầu buổi tối tốt lành. Ngươi vẫn nên về sớm một chút, miễn cho trời tối không nhìn thấy đường.

Trong giọng nói mang theo một cổ nồng đậm hương vị đuổi người.

Viên Phượng Hoa trên mặt thoáng hiện ra nét xấu hổ, tuy nhiên nàng nhớ đến những lời mà Lưu Niệm Niệm từng nói rằng cha nàng là người sĩ diện đến chết nhưng lỗ tai lại ưa thích nói ngọt, chỉ cần nàng ấy nhờ mẫu thân tích cực thổi gió đầu tai thì mọi chuyện sẽ êm xuôi. Vì thế nàng không còn cảm thấy người nam nhân cao to trước mặt có bao nhiêu đáng sợ, thế là nàng vừa cười vừa nói.

- Vừa rồi đưa Niệm nhi về nhà, nàng ấy nói có đồ vật muốn đưa cho ta nên bảo ta đứng đây chờ nàng một chút.

Lưu lão gia hừ lạnh một tiếng, đạm nhạt nói:

- Nha đầu kia chạy ra ngoài từ khi nào, nó có thể có thứ gì tốt để cho ngươi chứ? Ngươi về trước đi, lát nữa ta bảo gia nhân trong nhà đưa sang cho.

Vừa dứt lời liền nghe được phía sau truyền đến một trận tiếng bước chân nhẹ nhàng.

Chỉ thấy Lưu đại tiểu thư ôm một bao vải chứa vật gì đó chạy ra ngoài, tức khắc hắn có chút nhịn không được bèn ho nhẹ hai tiếng nhắc nhở:

- Cả ngày nhảy tới nhảy lui cũng không biết nhìn xem bản thân bao lớn rồi, nhìn không có chút nào là bộ dáng của tiểu thư khuê các.

Lưu Niệm Niệm liếc hắn một cái, nhởn nhơ đáp.

- Viên tỷ tỷ không phải người ngoài, con đặc biệt thích nhảy nhót ở trước mặt tỷ ấy.

Tức khắc khiến Lưu Hừ nghẹn lời, hắn đưa mắt nhìn sang tay nải thần bí nàng đang ôm trong ngực, nghiêm giọng tra hỏi:

- Cầm thứ gì thần thần bí bí như vậy?

Nàng đem phụ thân kéo sang một góc bên cạnh, nhu thuận nói:

- Cha, người đợi con một lát.

Nói xong liền đem tay nải đưa cho Viên Phượng Hoa.

- Ngươi về trước đi, nhớ đi đường cẩn thận.

Viên bộ đầu có chút lo lắng nhìn tiểu cô nương, nàng sợ rằng khi mình đi rồi Lưu Hừ sẽ quở trách đối phương. Thế nhưng chỉ thấy Lưu Niệm Niệm hướng về phía nàng chớp chớp đôi mắt tựa hồ nói rằng nàng không cần lo lắng, lúc này nàng mới lưu luyến ôm theo tay nải bước ra khỏi khu vực biệt viện nhà họ Lưu.

- Ngươi đưa cho nàng ta thứ gì? Lần trước thêu quần áo và giày, khi ta hỏi chẳng phải ngươi nói những thứ đó là làm cho ta và nương của ngươi hay sao?

Lưu Hừ tức giận đến nỗi thở phì phò.

- Người và nương cũng có nhưng con chưa thêu xong. Cha mau vào nhà đi, nương và vú Trương nấu cơm tối xong rồi, tranh thủ ăn cơm khi còn nóng chứ để lạnh là không ăn được đâu.

Lưu Niệm Niệm vội vàng nói mấy lời muốn chọc cho phụ thân vui.

- Ta mặc kệ, ta cấm con và người kia lui tới, từ mai về sau con không được phép đi ra khỏi nhà.!!

- Cha, ngày nào người cũng giảng đạo lý, con nghe lời cũng hơn một tháng chưa ra khỏi nhà, ru rú trong phòng sắp ủ thành bệnh luôn rồi. Hơn nữa việc làm ăn trong nhà một mình người đảm đương, công việc quấn thân khiến người chẳng bao lâu đã gầy đi một vòng khiến nương đau lòng không thôi, tốt xấu gì con ra ngoài cũng có thể chia sẻ công việc ít nhiều với người.

............

Thời điểm Viên Phượng Hoa đi trên đường, thỉnh thoảng nàng cứ đưa tay lên vuốt ve tay nải chứa đồ vật trong lòng, vuốt nhiều đại khái cũng đoán được bên trong chứa quần áo, giày và vài vật linh tinh khác. Nàng mừng như điên, hận không thể lập tức bay về nhà đem quần áo Niệm Niệm tự tay làm cho nàng mặc lên người.

Bước chân cứ thế nhanh hơn, bình thường phải mất ba mươi phút cước bộ nhưng hôm nay chỉ cần mười lăm phút là về đến nhà.

Nàng gấp không chờ nổi mà chạy thẳng vào phòng, mở ra tay nải vừa thấy một bộ phục sức xanh trắng đan xen ánh vào mi mắt, nguyên liệu được dùng chính là loại tơ lụa tốt nhất. Xuyên suốt bộ quần áo thêu loài hoa hải đường vừa lịch sự vừa tao nhã, cổ áo và tay áo may đường viền trắng như tuyết, thoạt nhìn mười phần tao nhã.

Ngoài ra còn có một đôi đế giày màu trắng ngà thập phần rắn chắc, dựa theo tính chất công việc, nàng bôn ba bên ngoài nhiều nhưng xuyên loại đế giày này cũng có thể mang đến tận hai ba năm mới hư.

Viên Phượng Hoa vuốt ve vải dệt bóng loáng, yêu thích đến nỗi không nỡ buông tay. Những thứ này đều do người nàng thương tự tay dùng từng đường kim mũi chỉ thêu ra, mỗi một tấc vải đều được nàng ấy dùng đôi tay mềm mại kia sờ qua. Đệ nhất bộ đầu của huyện Nhạc Sơn ngây ngô đem quần áo ôm vào trong lòng, nhìn thôi cũng biết sự vui sướng trong nàng như những đoá hoa đang nở rộ từng tầng từng tầng.

Tiếp theo nàng nhanh chân chạy đi thay quần áo mới, dù đối phương chưa từng lấy số đo của nàng nhưng y phục may ra lại vô cùng vừa vặn, cả đế giày mang vào cũng rất vừa chân. Đáng tiếc buổi tối ánh sáng trong phòng quá mờ nhạt, ánh nến chiếu không đến vị trí chiếc gương đồng nằm nơi góc phòng, dù chẳng xem được nhưng nàng tin tưởng nàng mặc bộ y phục này nhất định sẽ rất đẹp. Niệm nhi nhà mình tay nghề tinh xảo như vậy, quần áo nàng ấy làm ra chắc chắn rất tương xứng với nàng.

Viên Phượng Hoa tính đêm nay sẽ mặc bộ quần áo này đi ngủ nhưng nghĩ tới việc bộ quần áo tốt như vậy lại mặc khi ngủ sợ là sẽ bị nàng vò nát mất. Suy đi nghĩ lại cuối cùng nàng vẫn thật cẩn thận đem quần áo cởi ra, nhẹ nhàng gấp lại ngay ngắn rồi cất vào trong tủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, trời còn chưa tỏ là Viên Phượng Hoa đã thức dậy, nàng đem bộ quần áo được tặng hôm qua mặc lên người, gấp không chờ nổi mà nhanh chân phi ra khỏi nhà. Đến gần biệt phủ nhà họ Lưu, nhìn xung quanh thấy chưa có bóng người nàng liền tranh thủ chạy đến bức tường nối liền với tiểu viện của Lưu Niệm Niệm. Viên bộ đầu vận sức nhảy lên đầu tường cẩn thận quan sát một lúc, Lưu phủ ngoại trừ một ít hạ nhân dậy sớm bắt đầu chuẩn bị cơm sáng, những người khác cơ hồ vẫn chưa rời khỏi giường. Nàng nhẹ nhàng nhảy xuống bên dưới, rón rén cạy cửa sổ phòng ngủ của Lưu Niệm Niệm rồi lách người chui vào trong phòng.

- Niệm nhi..... Niệm nhi...

Người nàng thích vẫn còn nằm vùi trong ổ chăn, ngủ say đến mức gương mặc nhỏ đỏ bừng. Hình như đối phương đang mơ thấy một giấc mộng đẹp, khoé miệng thỉnh thoảng còn mang theo nụ cười.

Viên Phượng Hoa trong lòng thấy trìu mến không thôi, nàng quỳ gối bên mép giường, nhẹ nhàng cúi đầu hôn lấy khuôn mặt xinh đẹp như hoa kia.

Rốt cuộc thành công đánh thức được Lưu đại tiểu thư, nàng mở to đôi mắt nhìn bóng người mờ mịt đang quỳ bên mép giường, đại kinh thất sắc theo phản xạ mở miệng muốn kêu lên. Chỉ là Viên Phượng Hoa nhanh tay lẹ mắt vội vàng dùng tay che miệng  tiểu cô nương lại, sau đó mới hạ giọng trấn an đối phương:

- Niệm nhi, nàng đừng có la. Ta là Viên tỷ tỷ đây.....

Lúc này Lưu Niệm Niệm cũng nhìn rõ được cái bóng khi nãy là ai, nàng tức giận, duỗi tay đấm lên bả vai của Viên Phượng Hoa mấy cái.

- Trời còn chưa sáng liền lẻn vào khuê phòng của ta, tính làm gì ta đây?

Viên Phượng Hoa cứng miệng, cả người xịt keo cứng ngắc.

- Ta chỉ muốn nhanh chóng cho nàng xem ta mặc quần áo mới mà nàng may cho ta, ta rất thích nó.

Nghe đối phương nói lời này, nháy mắt Lưu Niệm Niệm hết chỗ để nói, nàng nhịn không được muốn đấm thêm hai đấm nữa để xem đầu nữ nhân này làm bằng cái gì, gần ba mươi tuổi đầu mà còn ấu trĩ như vậy. Thế nhưng trông thấy đối phương hưng phấn hệt như tiểu hài tử được quà nàng lại dễ dàng mềm lòng, nàng từ trên giường ngồi dậy, nói với Viên Phượng Hoa bằng chất giọng cực kỳ ôn nhu.

- Ngươi đứng thẳng cho ta xem nào.

Viên Phượng Hoa vừa nghe nàng kêu vội vàng ngoan ngoãn từ trên mặt đất đứng lên, dáng người cao gầy đĩnh đạc rất xứng với bộ quần áo này. Lại thêm nụ cười hiếm khi thấy được, quả thật rất giống hoà thượng xuống núi, phong thái anh tư tuấn mỹ lại không mất đi vẻ đặc trưng trong nét cười của nữ tử.

- Đẹp không?

Nữ nhân mang theo ánh mắt tràn đầy sự chờ đợi được nàng khen thưởng.

- Đẹp..

Lưu Niệm Niệm hướng về phía nàng vẫy vẫy tay.

Viên Phượng Hoa lại ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, nàng ngồi quỳ bên mép giường để đôi mắt được ngang tầm với đối phương.

Lưu Niệm Niệm cúi người nhẹ nhàng đặt một chiếc hôn lên má của Viên bộ đầu, ôn nhu thì thầm.

- Tối hôm qua có phải ngươi ngủ không ngon giấc?

Viên Phượng Hoa được nàng chủ động hôn một cái, trong khoảng thời gian ngắn trái tim dường như có hàng ngàn đoá hoa thi nhau nở rộ, khoé miệng theo đó vểnh lên thật cao.

- Trước nửa đêm do quá hưng phấn nên ngủ không được, thẳng tới khi qua nửa đêm mới chậm chạp đi vào giấc ngủ. Cơ mà ta muốn nàng là người đầu tiên xem ta mặc quần áo mới nên mới thức dậy thật sớm.

Lưu Niệm Niệm vuốt ve mái tóc dài như suối của nàng, đau lòng mắng.

- Đồ ngốc..!

Viên Phượng Hoa lại như một chú mèo nhỏ nhẹ nhàng nghiêng đầu cọ lấy tay nàng, vẻ mặt đầy hưởng thụ.

Qua hồi lâu Lưu Niệm Niệm mới nhéo nhéo lỗ tai của Viên Phượng Hoa, yêu thương nhắc nhở nàng ấy một phen.

- Trời sắp sáng rồi, ngươi mau trở về đi. Bằng không lát nữa cha mẹ thấy ngươi từ trong phòng ta bước ra, mất công ta lại phải đi giải thích với họ một phen.

Viên Phượng Hoa nghe vậy mới lưu luyến mà đứng lên, thời điểm trước khi đi nàng đột nhiên xoay người cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên khoé môi của đối phương. Nụ hôn kéo dài đến khi đạt được ý nguyện nàng mới chịu xoay người uyển chuyển chạy ra khỏi cửa, để lại một mình Lưu Niệm Niệm ngồi ở mép giường vuốt môi cười ngây ngô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.