Chương trước
Chương sau
Đưa mắt nhìn một lượt Trúc Viên, xác định tiểu Tuyết chưa về Phan Diệp liền lần nữa xoay người.
Nếu Dạ Tuyết đã không có ở nơi này hà tất hắn phải đi vào đâu? Phan Diệp tiêu sái đi thẳng rời khỏi Trúc Viên.
Mà cùng lúc đó , Lục Y một bên cố gắng giữ cho mình tư thế uyển chuyển, dịu dàng, cười khanh khách đuổi theo từng chú bướm nhỏ, một bên âm thầm quan sát Phan Diệp.
Thấy hắn nhìn mình ngây ra (thực ra là đang so sánh cảm thấy tiểu Tuyết hảo hơn) thì trong lòng mừng thầm, càng ra sức thể hiện đường cong, thần thái.
Đang định một cái xoay người bốn mươi lăm độ tạo tình huống tình cờ chạm mắt cùng hắn, lại e ngại quay đi, từ đó tức cảnh sinh tình, thì dư quang đảo qua chợt thấy Phan Diệp xoay người đi thẳng, Lục Y trong lòng kinh ngạc, quên mất mình đang xoay cơ thể.
Một sững sờ khiến động tác xoay người của nàng ta bị bẻ gãy, đạp vào chân váy kém chút nữa ngã nhào ra đất, Lục Y oán hận dậm chân nhìn theo bóng lưng khuất xa của Phan Diệp.
Rõ ràng Phan thiếu gia đã để ý đến nàng, tại sao còn cố kìm lòng quay đi? Chỉ một chút nữa thôi, tương lai nàng sẽ ngập trong vinh hoa phú quý.
Thế mà...
Lục Y chợt nhớ lại lần trước tại sân thưởng trà bị Dạ Tuyết đuổi vào trong, tay không tự chủ bóp chặt.
Nhất định là Tam tiểu thư đã bắt Phan thiếu gia làm vậy, Tam tiểu thư hẳn đã biết Phan thiếu là ưa thích nàng( Lục Y) cho nên mới giở trò khiến cho Phan thiếu lơ nàng.
Đáng hận a.
Mà cùng lúc đó tại Uyên Ương trì- Vạn Xuân Lâu.
Dạ Tuyết đang ở bàn kế hoạch cùng Long Thiên Mị, đột nhiên đánh cái hắt hơi vang dội, nàng đưa tay vuốt vuốt mũi có chút ngứa của mình, ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, lẩm bẩm..
-”có kẻ đang chửi ta”
Long Thiên Mị đang lắng nghe phân phó kế hoạch, Dạ Tuyết đột nhiên im lặng làm hắn tò mò ngẩng đầu nhìn nàng.
Thấy nàng lơ đãng nhìn ra ngoài sân, mà còn đưa tay nhu nhu mũi thì ánh mắt biến đổi.
Đã cuối năm, hiện tại thời tiết có chút âm hàn lạnh lẽo, nếu nàng bị bệnh cơ thể sẽ khó chịu lắm.
Hắn đứng dậy, lấy trường bào vắt trên ghế tiến đến một bước kề bên cạnh thay nàng phủ lên, sau đó mở miệng
-”chủ tử, có chuyện gì sao?”
-”Long Thiên Mị, huynh lớn hơn ta gọi một tiếng Dạ Tuyết là được rồi”
.
.
.
Lần gặp gỡ hôm đấu giá đó, Dạ Tuyết đã thẳng thắng thông báo thân phận của mình cùng Long Thiên Mị.
Cũng cởi bỏ lớp mặt nạ thảo dược.
Long Thiên Mị ở lúc thấy được dung mạo thật của Dạ Tuyết thì hoàn toàn ngây người.
Trong ánh mắt muốn giết người của Nam Cung Hàn, Dạ Tuyết bất đắc dĩ tiếp tục mang vào mặt nạ thảo dược, dù sao nàng hiện tại cũng chưa muốn lộ ra chân diện mục.
--------------------------------
Mà Tiêu Hồn lần đầu tiên mục kích tận mắt dung mạo của Dạ Tuyết thì sững sờ..
Dung mạo này rõ ràng là..
Tiêu Hồn đồng tử nháy mắt mạt qua một tia màu tím yêu dã.
Chẳng trách hắn nhìn đôi mắt kia không hiểu quen thuộc cùng thân thiết.
Hắn nỗ lực bình ổn hô hấp, hiện tại cái hắn cần làm là nhanh chóng thông báo cho gia gia.
Cũng may Nam Cung Hàn lúc đó tất cả lực chú ý đều tập trung trên thân Dạ Tuyết, cho nên không phát hiện Tiêu Hồn khác thường.
Thân phận của hắn quá đặc biệt, khi đặt chân đến cấp thấp Thương Lam vị diện này thực lực buộc phải áp chế nếu không sẽ nhận đến sự trừng phạt của thiên đạo quy tắc.
Hiện tại nếu hắn không bình tĩnh lộ ra hơi thở rất có thể dẫn đến thiên đạo quy tắc phủ xuống.
Tuy hắn không sợ mấy cái lôi điện cỏn con đó, nhưng một khi bị phát hiện, hắn sẽ bị thiên đạo cưỡng chế ép buộc rời khỏi vị diện này.
Cô cô chưa xác định sống chết, hắn chưa thể rời đi nơi này.
Tiêu Hồn đè nén xao động mừng rỡ trong lòng, mạt màu tím trong mắt hắn cũng tuỳ theo sự bình tĩnh của hắn mà nhạt dần, sau đó vô tung vô ảnh.
Tiêu Hồn bằng tốc độ nhanh nhất dùng khinh công bay đến một vùng núi bên ngoài Lâm Sâm rừng rậm, xác định không có nhân đi theo liền khẩn trương lấy từ trong túi ra một truyền âm ngọc bội hình phượng hoàng.
Bên trên là đồ án một con Phượng Hoàng giương cánh, khắc hoạ vô cùng sinh động, bên trên có chứa trận pháp phức tạp có thể xác định huyết thống.
Nếu Lý má má có mặt tại nơi này, bà sẽ nhận ra, miếng ngọc Phượng Hoàng này y hệt miếng ngọc của phu nhân mà bà đang cất giữ.
------------------
Tiêu Hồn cho tay vào túi lấy ra một số ma hạch bắt đầu bày trận, ngăn cản hơn thở của mình.
Xong đâu đấy hắn cắn nát đầu ngón tay sau đó nhỏ vào vị trí mắt trên phượng hoàng đồ án.
Đồng thời điều động khí mạch dẫn đến ngọc bội.
Nùng trù hắc sẫm chiến khí theo lòng bàn tay Tiêu Hồn tràn vào ngọc bội.
Nếu có ai có thể nhìn thấy tình cảnh này sẽ vô cùng kinh hãi, theo sự hiểu biết cho đến lúc này của Thương Lam vị diện, chiến khí đỉnh núi có màu tím.
Đến khi bão hoà chỉ có tử sắc thêm nồng đậm mà thôi, vì sao nam nhân này chiến khí lại là màu đen?
Hơn nữa theo độ hắc của chiến khí rõ ràng nam nhân này đang bước vào giai đoạn bão hoà, chỉ thiếu cơ hội để tiến giai mà thôi.
------------------------
Theo nồng đậm chiến khí tràn vào, ngọc bội dần dần biến đổi.
Đúng vậy , là biến đổi.
Chỉ thấy đồ án Phượng Hoàng trên ngọc bội dần dần toả ra chói mắt hồng quang, sau đó Phượng Hoàng đồ án giương cánh, thậm chí mờ mờ ảo ảo có thể nghe được tiếng phượng đề.
Một ánh sáng đỏ rực rỡ , yêu diễm bao trùm lấy đôi mắt của Phượng Hoàng.
-”Lục Duẫn”
Ngay khi ánh sáng biến mất, một giọng nam nhân thương lão vang lên.
-”gia gia, có lẽ con đã tìm được biểu muội.” Tiêu Hồn kích động hướng ngọc bội trả lời.
-“...Con nói gì? lặp lại lần nữa”
-”gia gia, biểu muội đúng là ở Thương Lam vị diện, chỉ có điều... không có tung tích cô cô.” Tiêu Hồn lặp lại câu trả lời.
-----------------------------------------
Cùng lúc đó,tại tứ hợp viện chào đón một vị khách không mời mà tới.
Vân Mộng Vũ nhìn một lượt hoàn cảnh của tứ hợp viện âm thầm vừa ý.
Vị trí không sai, phía sau là rừng rậm, dễ thủ khó công. Thích hợp để nuôi binh rèn vũ khí.
Nơi này nàng muốn.
-----------------------
Theo sau nàng là hai nam nhân, một người là Đới Nhân, một người là Thân Sơn.
Nếu Hạ Dật Phong có mặt, hẳn sẽ nhận ra, Đới Nhân chính là đại thiếu gia của Đới gia đối thủ của Hạ gia.
Nói là đối thủ nhưng đó là ở kiếp trước, trên thực tế sau khi Hạ Dật Phong trọng sinh, dựa vào lợi thế biết trước, dẫn dắt Phong Tuyệt sơn trang nhất vũ phi thiên.
Hiện tại Đới gia chỉ có thể xa xa hít khói của Hạ gia đi.
Mà Thân Sơn lại có thân phận khá thú vị- thú nhân bộ tộc.
Quả nhiên kịch tình là vô cùng cường đại.
Tuy sự xuất hiện của Dạ Tuyết làm lệch hướng không ít tình tiết, nhưng nữ chủ chung quy vẫn là nữ chủ a.
Xung quanh nàng đã được định sẵn không thiếu nam nhân hỗ trợ.
Chẳng qua...
Chất lượng lại kém hơn hẳn một bậc so với Dạ Tuyết mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.