Đó là một ngày mùa đông, tuyết giăng đầy, từng bông tuyết nhảy múa khiêu vũ tạo nên một khung cảnh như bồng lai tiên cảnh.
Đất trời phủ lên mình chiếc áo choàng lạnh giá màu trắng tinh khiết.
Tại một nơi nào đó mà trên nền đất tuyết đã phủ đầy, lởm chởm những đá, những cột gỗ cháy sém.
Từ đống hoang tàn, mơ hồ có thể thấy được chút ít tàn tích còn sót lại tỏ rõ nơi này từng là một thủ phủ nguy nga.
Chỉ là giờ còn đó cũng chỉ có tàn tro mài mòn theo năm tháng.
Bao nhiêu năm trôi qua, biết bao nhiêu thứ đã rời khỏi vũ đài lịch sử lùi vào dĩ vãng.
Từng lớp thế hệ ngã xuống, lại từng lớp thế hệ đứng lên, tre già măng mọc.
Tại nơi này số chứng nhân thời xưa cũ đã không nhiều lắm, hầu như đã không còn ai từng nhớ về một gia tộc trên đất này đã từng huy hoàng, sau bụi tan khói diệt.
Chẳng ai còn nhớ..
Nơi này đã từng là nơi cư ngụ của năm trăm nhân mạng.
--------------------------
Giữa màn trời trắng xoá lả tả tuyết rơi, hai thân ảnh mặc trường bào màu Lam và màu Đen phá lệ rõ ràng.
Hai nam nhân, một đứng tuổi uy nghiêm, một trẻ trung dũng mãnh.
Họ đã đứng nơi đó lâu lắm rồi. Trên vai họ đã phủ không ít tuyết, mái tóc của họ cũng xen lẫn hai màu trắng đen.
Bỗng nhiên nam nhân đứng tuổi dịch chuyển bước chân, đôi mắt tang thương nhìn đống phế tích.
Môi bạc run rẩy niệm một câu chú ngữ, dưới chân hắn hiện ra một đồ án, lấy hắn làm trung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chu-quan-ly-tot-hau-cung-cua-nguoi/760984/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.