🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Sau 8 tiếng cửa phòng cấp cứu mới mở ra, Sở Y Linh trước tiên đi lên vội vàng hỏi bác sĩ tình hình của Sở Tiêu thế nào rồi.

Tuy mới chỉ trải qua 8 tiếng đồng hồ nhưng Sở Y Linh so lúc mới đến thì trông tàn tạ hơn rất nhiều, hai mắt sưng húp do khóc quá nhiều kèm theo đó là thần sắc lo âu khiến vị bác sĩ vốn vì phẫu thuật suốt 8 giờ đồng hồ mà có phần mệt mỏi kia chỉ trong thoáng chốc liền cảm thấy tràn trề sức lực, trên môi nở ra nụ cười tươi trả lời.

"Bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm, chỉ cần điều dưỡng một thời gian liền tốt".

"Vậy thì tốt quá rồi, cảm ơn mọi người đã vất vả rồi". Sở Y Linh cuối cùng cũng có thể nở ra nụ cười. Cô lau đi giọt nước mắt còn đọng lại trên má gấp rút muốn đi vào trong phòng bệnh xem xét tình hình của Sở Tiêu thế nào. Nếu không phải bác sĩ ngăn cô lại thì có lẽ Sở Y Linh thật sự sẽ vọt đi vào.

"Bệnh nhân còn cần vài tiếng để hoàn toàn bình ổn lại, vết thương trên đầu khá là nặng nên tốt nhất trước khi bệnh nhân tỉnh lại thì mọi người nên giữ yên lặng, không nên đánh thức bệnh nhân".

Chờ khi bác sĩ rời đi thi thì Sở Tiêu cũng được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu chuyển đến một gian phòng thượng hạng khác để dưỡng bệnh, cả quá trình Sở Y Linh đều chỉ túc trực bên giường bệnh chứ không hề phát ra bất cứ tiếng động lớn nào sợ làm bệnh tình của Sở Tiêu chuyển biến xấu.

Sở Tiêu bị hôn mê một ngày một đêm liền tỉnh lại, hai mắt có phần nặng nề cố gắng mở ra liền thấy được Sở Y Linh đang dựa đầu vào trên giường bệnh mà ngủ thiếp đi, tràng cảnh này thập phần quen thuộc vì nếu Sở Tiêu nhớ không lầm thì lần nào cô nhập viện trong tình trạng hôn mê thì hôm sau tỉnh lại chính là thấy cảnh tượng tương tự.

Ánh mắt ôn nhu như nước của Sở Tiêu nhìn chăm chú đến mức Sở Y Linh đang ngủ cũng cảm giác được có người đang nhìn mình do đó cô nghi hoặc mở ra tầm mắt theo hướng ánh nhìn chăm chú kia mà nhìn lại.

Tức thì hai người bốn mắt nhìn nhau chằm chằm, Sở Y Linh trước tiên bình phục tinh thần vội vàng ôm lấy Sở Tiêu, giọng mũi không thể che dấu vang lên bên tai

"Đồ khốn nhà em có biết làm chị lo lắng đến thế nào không hả. Tại sao lúc đó em không phản kháng lại, em cho dù đánh không lại cũng có thế bỏ chạy mà".

Sở Tiêu vòng tay ôm lại thân thể đang có phần run rẩy của Sở Y Linh, cô ôm rất chặt thật giống như nếu ôm lỏng một chút thì Sở Y Linh sẽ thoát khỏi vòng tay của cô , sẽ không còn ở bên cô nữa vậy.

Sở Tiêu dụi mặt vào chiếc cổ trắng ngần của Sở Y Linh, giống như chưa đủ thỏa mãn Sở Tiêu liền kéo theo Sở Y Linh ngã xuống giường, cô lật người liền áp lên trên thân Sở Y Linh khiến cho Sở Y Linh sắc mặt thoáng cái liền đỏ bừng, giọng nói mang theo chút âm điệu rung rung nói.

"Tiêu Tiêu em đang làm gì vậy, nơi này là bệnh viện đó".



Sở Tiêu chỉ nhếch miệng cười, khi Sở Y Linh còn định khuyên ngăn thì đã bị Sở Tiêu dùng miệng chặn lại, hai người cứ vậy mà hôn thật sâu, hoàn toàn không còn nghĩ được nơi này là nơi nào nữa rồi.

Sau một hồi thì Sở Tiêu mới thả Sở Y Linh ra, cô nghiêm mặt nói một cách dứt khoát.

"Nếu sau này chị còn nghi ngờ tình yêu em dành cho chị hay là có thái độ thân mật quá mức với người khác thì em sẽ rời đi thật đấy, đến lúc đó chị không thể tìm được em nữa đâu".

Sở Y Linh bị câu nói này của Sở Tiêu làm cho chết lặng, cũng giống như lúc cánh cửa căn hầm kia được mở ra, nhìn đến Sở Tiêu toàn thân đẫm máu thậm chí còn bị xích sắt xuyên qua thân thể, khi đó cô cũng cho rằng mình sẽ mất đi em ấy. Sở Y Linh nhớ rất rõ thời điểm đó trái tim cô đau đớn kịch liệt đến nhường não, mỗi một câu rên la khi sợi xích sắt được kéo ra lại cỡ nào muốn đem não bộ của cô nổ tung, khi ấy Sở Y Linh không còn có thể suy nghĩ được gì nữa, điều duy nhất cô mong vào thời điểm đó chính là ai đó mau mau cứu em ấy.

Cho đến giờ phút này khi Sở Tiêu lần nữa nói ra câu chữ sẽ rời đi thi thì Sở Y Linh theo bản năng ngay lập tức òa khóc, nước mắt như thủy triều vỡ đê không ngừng nhỏ giọt rơi lên tay Sở Tiêu khiến Sở Tiêu cũng quýnh quáng cả lên, phải mất thật lâu mới có thể dỗ Sở Y Linh ngừng khóc được.

Cửa phòng bệnh được người gõ vang, sau khi được sự cho phép tiến vào thì Nhã Linh mới đẩy cửa bước vào trong phòng, cô gật đầu xem như chào hỏi hai người trong phòng lúc này mới nói vào chính sự.

"Lão đại, cô dự định xử lý Lăng Trúc Nhiên như thế nào, có muốn tôi giải quyết hắn không". Nhã Linh đưa tay lên cổ ra dấu với Sở Tiêu, hiển nhiên Nhã Linh cũng chẳng muốn giữ lại tên Lăng Trúc Nhiên kia, một kẻ vô dụng khi gặp thất bại liền muốn giết người để thỏa mãn cơn tức giận của bản thân như vậy là loại người mà Nhã Linh ghét nhất, huống hồ gì Lăng Trúc Nhiên là con trai của Lăng Nhiên Hách, là kẻ góp phần vào sự ra đi của Thẩm Á Lan, do đó Nhã Linh thật sự muốn một viên đạn liền đưa tiễn Lăng Trúc Nhiên về trầu trời.

Nhưng có vẻ Sở Tiêu không cho là như vậy, chỉ thấy Sở Tiêu trong mắt chợt lóe qua một tia tàn nhẫn nói với Nhã Linh.

"Lăng Trúc Nhiên chết hay không vốn chẳng ảnh hưởng nhiều đến kế hoạch của chúng ta, bất quá nếu hắn sống ngược lại sẽ là một con cờ có ích để yêu cầu Lăng Nhiên Hách giao dịch càng nhiều thứ hữu ích hơn. Nhã Linh à, cô thay mặt tôi đi giao dịch với Lăng Nhiên Hách đi, nói hắn muốn cứu con trai mình thì giao ra một khoản tiền tương ứng với cái mạng quèn của con hắn, ngoài ra nói hắn không nên lại xen vào cuộc thu mua bất động sản giữa Lưu Giang và Thẩm thị, bằng không tôi không ngại vạch trần sự thật Lăng gia tàn trữ lượng lớn vũ khí cấm đâu".

"Tôi hiểu rồi". Nhã Linh mặc dù rất muốn giết Lăng Trúc Nhiên nhưng cô biết hiện tại chưa phải thời điểm thích hợp, chờ sau này có cơ hội cô nhất định sẽ trả thù cho Á Lan.

Đang định rời đi thi thì Nhã Linh nghe được Sở Tiêu bồi thêm một câu.

"Lăng Trúc Nhiên tất nhiên phải sống sót, có điều anh ta mất tay hay chân gì đó thì không phải do chúng ta có thể đảm bảo được".

Tức thì hai mắt Nhã Linh phát sáng long lanh, ngay lập tức Nhã Linh liền nhận lệnh mà rời khỏi bệnh viện hướng đến nhà giam đang giam giữ Lăng Trúc Nhiên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.