Sau khi làm thủ tục nhập viện cho Bách Việt xong xuôi lại chờ hắn ổn định cũng đã là chuyện của hai tiếng sau, khi này Sở Y Linh mới lái xe trở về.
Trên đường đi Sở Y Linh đã suy nghĩ rất nhiều, nhất là nhớ đến ánh mắt thương tâm của Sở Tiêu lại khiến trái tim cô đau nhói, nhưng lúc đấy Sở Y Linh không vội xin lỗi Sở Tiêu vì muốn em ấy cũng hiểu được cảm giác lo âu của cô em ấy không có ở nhà. Sở Y Linh cũng đã suy nghĩ bảy bảy bốn mươi
chín cách để xin lỗi Sở Tiêu rồi.
"Tiêu Tiêu em ấy chiều mình như vậy hẳn sẽ không còn giận nữa nếu mình chủ động xin lỗi và giải thích tất cả với em ấy".
Sở Y Linh rất tự tin vào việc này bởi vì Sở Tiêu thật sự không hề giận Sở Y Linh, thứ Sở Tiêu cần chỉ là một lời giải thích mà thôi.
Khi Sở Y Linh lái xe về đến khu biệt thự thì thấy cửa nhà bị mở toang hoang, trong lòng cảm giác không thích hợp sau đó cô liền thấy một vũng máu lớn nằm ở một bên, kèm theo đó là vệt máu bị kéo dài vào đến trong nhà càng khiến Sở Y Linh trong lòng sợ hãi, không chút do dự Sở Y Linh liền chạy vào trong.
Nhưng đập vào tầm mắt của cô chỉ thấy từng người giúp việc nằm bất động trên sàn nhà, cũng may ngoại trừ một người bảo vệ bị súng bắn trúng chân ra thì còn lại đều không có việc gì, bọn họ đều bị đánh ngất đặt nằm ở một bên.
Sở Y Linh tìm kiếm một vòng vẫn không tìm thấy thân ảnh quen thuộc kia cộng thêm vệt máu dưới sàn nhà là từ vị trí mà trước đó Sở Tiêu từng đứng để Sở Y Linh biết người bị đánh kia là Sở Tiêu. Sở Y Linh lúc này chỉ cảm thấy hai chân vô lực không có chút sức lực nào, Sở Y Linh ngã ngồi xuống đất ngay bên cạnh vết máu lưu dưới đất kia.
Tiếng khóc nức nở từ trong miệng cô phát ra, Sở Y Linh lấy điện thoại gọi cho Nhã Linh nói cho cô ấy biết chuyện
Sở Tiêu bị bắt cóc, khoảng nửa giờ sua Nhã Linh đã đến, sau khi xem qua một vòng trong nhà thì Nhã Linh phát hiện ra ở một góc kín trong đại sảnh có lắp đặt một chiếc camera nhỏ, hầu hết camera trong nhà đều bị nhóm người kia phá hủy nhưng bọn họ lại bỏ quên việc kiểm tra góc khuất này do đó mọi thứ xảy ra trước đó đều hiện rõ trước mắt hai người, nhìn đến Sở Tiêu bị nhiều người vây quanh không ngừng dùng chân đá, dùng gậy đánh đến thổ huyết khiến Sở Y Linh như muốn chết lặng, nước mắt sớm đã khô nay lại lần nữa như thủy triều vỡ đê mà lăn dài trên má, nhất là khi nhìn đến nhát đánh cuối cùng là đánh thắng vào đỉnh đầu của Sở Tiêu khiến máu tươi chảy ra ồ ạt kia đã khiến Sở Y Linh bất tỉnh trực tiếp ngã người về sau, còn may là Nhã Linh nhanh tay đỡ được.
Sau khi xem xét hình ảnh thu được thì Nhã Linh đã đưa ra được kết luận trong những người này có một người từng bị truy nã, hắn là thuộc hạ của Lăng Trúc Nhiên chuyên giúp Lăng Trúc Nhiên đi đánh nhau gây sự khắp nơi.
Sau khi điều động lượng lớn nhân lực đi tra tìm thì cuối cùng Nhã Linh cũng đã thu về tin tức chuẩn xác cho vị trí hiện tại mà Lăng Trúc Nhiên đang giam giữ Sở Tiêu.
Hàng trăm chiếc xe được điều động, ba ngàn tử sĩ đoàn đi theo sau Nhã Linh cùng Sở Y Linh tiến bước thẳng hướng kho hầm bỏ hoang cách đây hơn hai giờ di chuyển.
Mà ở một diễn biến khác, sau khi bị bắt đi Sở Tiêu hoàn toàn rơi vào hôn mê. Lần nữa tỉnh lại Sở Tiêu phát hiện mình đang bị trói nằm dưới đất, khi nhìn đến người đang cười lạnh ngồi trên ghế kia thì Sở Tiêu cũng chẳng làm ra phản ứng gì, không hề sợ hãi hay tỏ ý xin tha càng khiến Lăng Trúc Nhiên thêm giận dữ mà vung lên roi gai trong tay hung hăng quất lên người Sở Tiêu.
Từng cây gai nhọn hoắt được gắn trên thân roi mỗi khi xẹt qua người đều để lại những vết thương sâu đến tận xương nhưng Sở Tiêu ngoại trừ hơi nhíu mày ra thì cũng chẳng làm ra phản ứng gì khác.
"Tao cho mày diễn này, đánh chết mày". Lăng Trúc Nhiên tiếp tục vung tay đánh Sở Tiêu thêm mười mấy roi mới hả dạ, lúc này hắn như con thú điên khát máu mà ra lệnh cho thuộc hạ mang lên dụng cụ trích điện.
"Mày thấy cái gì đây không, ngoan ngoãn dập đầu rồi liếm giày cho tao thì tao sẽ không trích điện mày, bằng không mày biết chuyện gì sẽ xảy đến với mày rồi đấy".
"Ngu xuẩn".
Lăng Trúc Nhiên trăm triệu lần không ngờ tới Sở Tiêu rơi vào mức đường cùng này rồi vậy mà còn dám khiêu khích hắn, không thèm nói thêm gì nữa dụng cụ trích điện được hắn chỉnh đến nút cuối cùng hòng giật chết Sở Tiêu ngay từ lần đầu tiên, nhưng làm hắn thất vọng rồi, ngoại trừ mùi khét từ da thịt Sở Tiêu truyền đến ra thì âm thanh trong trẻo mà lạnh lùng kia vẫn không hề phát ra.
Điều này cũng dễ hiểu thôi vì dù sao kiếp trước Sở Tiêu trải qua một đời chính là ở trên bàn thí nghiệm mà, có loại điện nào mà cô chưa từng trải qua đâu chứ.
Nhưng cũng bởi vì sự ngang bướng của Sở Tiêu khiến Lăng Trúc Nhiên không còn ý chơi đùa với cô nữa, hắn trực tiếp hạ lệnh mang món đồ mới chế ra đây để Sở Tiêu đích thân thử nghiệm.
Sau một lúc thuộc hạ của hắn dùng xe đẩy mang ra một loạt dây xích thô ráp, tuy những giây xích này còn rất mới nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy những sợi dây xích này đều được ngâm trong băng tuyết rất nhiều năm, trên dây xích ẩn ẩn tỏa ra hàn khí mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
Lăng Trúc Nhiên rất đắc ý mà cầm lên đầu một dây xích, trên đó có một lỗ hổng được hắn lắp thêm vào một con dao với đường kính rất nhỏ, tương tự với đầu dây xích còn lại Lăng Trúc Nhiên cũng gắn lên một con dao tương tự.
Khi này Sở Tiêu đã bị áp giải đến gần một khung cửa, Lăng Trúc Nhiên vẫn là dáng vẻ giận dữ kia hắn cầm hai con dao trong tay lạnh lẽo hỏi Sở Tiêu.
"Tao hỏi lại mày lần cuối, trả bản hợp đồng chuyển nhượng lại cổ phần Lăng thị cho tao sau đó quỳ xuống xin lỗi hay là muốn bị tao hành hạ đến chết hả".
Sở Tiêu không có nhìn Lăng Trúc Nhiên mà vẫn nhìn vào một khoảng trống hư vô, hiện giờ Sở Tiêu chẳng biết mình đang làm gì ở đây nữa, đầu óc trống rỗng khiến cô chẳng nghĩ được gì. Thậm chí ngay cả khi hai tay bị vật gì đó đâm xuyên qua kéo theo là cảm giác đau đớn cùng lạnh giá xâm nhập vào từng tế bào cũng không đủ để đánh thức trái tim đã trống rồng của cô.
Đau, thật sự đau quá. Sở Tiêu cảm thấy rất đau nhưng chẳng thể phân định được là mình đau ở nơi nào. Khi một phần của dây xích đâm xuyên qua cánh tay thì Sở Tiêu rốt cuộc không nhịn được mà khẽ rên lên một tiếng, một tiếng rất nhẹ nhưng cũng khiến Lăng Trúc Nhiên vui sướng đến phát điên, hắn ôm mặt cười một cách dữ tợn , trong tay động tác kéo sợi xích sắt kia càng thêm dùng lực khiến cánh tay của Sở Tiêu lúc này đã bị rách da một mảng lớn, thậm chí còn có thể thấy được một mảnh xương cốt sắp sửa bị xích sắt xoắn nát.
Cũng vào lúc này cửa của căn hầm bỏ hoang bị người phá hủy từ bên ngoài. Nhã Linh mang theo tử sĩ đoàn xông vào bên trong rất nhanh liền khống chế được toàn bộ người ở đây bao gồm tên nhát gan nào đó đang run rẩy trốn ở dưới bàn.
Lăng Trúc Nhiên bị Nhã Linh lôi ra ngoài, cô không nói không rằng liền tàn nhẫn bắn nát hai tay của hắn sau đó ném Lăng Trúc Nhiên cho cấp dưới của mình. Mạng của Lăng Trúc Nhiên dĩ nhiên phải chờ Sở Tiêu xử lý rồi.
Mà Sở Tiêu khi vừa nhìn thấy Sở Y Linh thì hai mắt tức khắc phát sáng, giống như thấy được ánh sáng duy nhất dưới màn đêm đen tối vậy. Bất quá thời điểm Sở Tiêu lấy lại tinh thần cũng là lúc cô cảm nhận được sự đau đớn đang truyền khắp toàn thân, nhất là hai bên cổ tay vẫn còn bị xích sắt đâm xuyên qua kia.
Sở Tiêu không nhịn được mà hít một hơi khí lạnh, hai chân quỳ rạp xuống đất liền hô lên một tiếng kêu đau khiến
Sở Y Linh nãy giờ đau lòng đến chết lặng vội vàng bình phục tinh thần.
Sở Y Linh chạy vội đến bên người Sở Tiêu, nhìn Sở Tiêu toàn thân trên dưới đều là thương tích không có chỗ nào lành lặn càng khiến Sở Y Linh thêm tự trách mình hơn. Nếu cô không mang Bách Việt về nhà thì Sở Tiêu cũng không cần phải chịu đau đớn đến như vậy, chỉ cần xem hai cánh tay của Sở Tiêu gần như sắp bị phế là đủ để biết quá trình này không dễ dàng vượt qua đến thế nào.
"Lão đại, cô cố chịu đau thêm một chút. Giờ tôi sẽ rút dây xích cùng với dao găm ra khỏi người cô" Nhã Linh cũng không ngờ Lăng Trúc Nhiên lại có thể tra tấn một người tàn nhẫn đến mức này, cô lấy hết can đảm mà hít một hơi thật sâu sau đó dùng sức mà lôi sợi dây xích ra một cách cẩn thận, bởi vì một khi sơ xuất thì cánh tay của Sở Tiêu sẽ bị tách ra khỏi thân thể.
Mỗi một mắt xích được rút ra là một lần Sở Tiêu kêu lên thành tiếng, đau đến chảy nước mắt không ngừng dụi dụi vào trong lòng Sở Y Linh mới có thể gắng gượng chống đỡ đến khi Nhã Linh hoàn toàn rút thứ đồ nguy hiểm kia ra khỏi người.
Khi này Sở Tiêu đã không còn sức lực gì nữa, cô rơi vào hôn mê được Nhã Linh cõng lên xe sau đó đoàn người vội vàng khởi hành trở về thành phố Lưu Giang, nơi này có bệnh viện do Sở Tiêu thành lập, đội ngũ y bác sĩ nơi đây đều là những người có tay nghề rất cao do nghe danh Sở Tiêu mà đến.
Cửa phòng cấp cứu được đóng lại, mấy người Sở Y Linh lúc này vẫn chưa dám thả lỏng vì điều bọn họ chờ đợi chính là kết quả của cuộc phẫu thuật này. Sở Tiêu bị thương quá nặng, nhất là vết thương trên đầu không hề đơn giản nên cả hai người đều đứng dựa vào tường chờ đợi từng giây từng phút trôi qua.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]