Sở Tiêu ở lại dọn dẹp chiến trường còn Nhã Linh thì ôm thân thể vẫn còn độ ấm của Thẩm Á Lan rời đi trước, Sở Tiêu rất muốn an ủi hai câu nhưng biết vào giờ khắc này Nhã Linh cần sự an tĩnh, mọi lời khuyên vào lúc này đều là vô nghĩa.
Điều cô có thể làm cho Thẩm Á Lan vào lúc này chính là khiến Thẩm Phá Lang trả giá đắt cho hành vi thuê sát
thủ của hắn.
Sau khi dọn dẹp xong chiến trường, Sở Tiêu mệt mỏi trở lại biệt thự của mình. Điều bất ngờ là Nhã Linh vậy mà mang theo thi thể của Thẩm Á Lan đến nơi đây chứ không quay về Thẩm gia. Hỏi ra mới biết nguyên lai trước khi nhắm mắt Thẩm Á Lan có nói không muốn về lại căn nhà kia, nơi mà cô không còn bất cứ thân nhân nào, thiết nghĩ Thẩm Á Lan cũng chỉ có người bạn duy nhất là Sở Tiêu nên Nhã Linh đưa người tới đây, muốn cùng Sở Tiêu bày trí lễ an táng cho Thẩm Á Lan.
Lễ tang được cử hành ngay ngày hôm sau, tuy không quá long trọng nhưng những người viếng thăm đều là thật tâm thương tiếc cho Thẩm Á Lan chứ không để những kẻ giả tạo mèo khóc chuột tiến vào.
Sau khi tang lễ kết thúc, Nhã Linh chủ động tìm đến Sở Tiêu nói chuyện.
Chỉ qua một ngày mà trông Nhã Linh đã già đi rất nhiều, thậm trí Sở Tiêu còn loáng thoáng thấy được tóc bạc của đối phương. Gương mặt của Nhã Linh trở nên tiều tụy, ánh mắt cũng không còn vẻ linh động như trước nữa, quả thật việc mất đi người mình thương têu chính là một đả kích rất lớn với vị tổng chỉ huy này.
"Mong chị bớt đau buồn, em nghĩ Á Lan cũng không muốn thấy chị vì cậu ấy mà xa sút thế này đâu, thay vì chúng ta ở đó đau khổ hối hận khiến kẻ thù càng thêm đắc ý thì chi bằng chúng ta sớm chút vượt qua rồi bắt những kẻ tính kế Á Lan phải trả giá".
Nhã Linh vốn còn đang thất thần khi nghe xong câu nói của Sở Tiêu thì bỗng chốc tinh quang trong mắt nở rộ, tuy vẫn không được như trước đây nhưng hiển nhiên đã không còn vẻ chán trường không muốn quan tâm mọi thứ như trước.
Nhã Linh đi lên trước một bước, dưới ánh nhìn khó hiểu của Sở Tiêu không ngờ Nhã Linh lại quỳ một gối xuống đất, giọng điệu mang theo chút mờ mịt nhưng kiên định nói.
"Sở Tiêu xin cô giao quyền kiểm soát tử sĩ đoàn lại cho tôi. Tôi đã từ chức bên quân đội rồi, mục tiêu ban đầu khi làm chỉ huy quân đoàn số 1 chính là có thể cho Á Lan một chỗ dựa sau này, nhưng hiện tại em ấy đã không còn nữa, tôi muốn thay em ấy báo thù thì cần một thân phận khác, không thể lại dùng thân phận chỉ huy trưởng để lạm dụng quân quyền được. Vì vậy... xin cô để tôi làm cánh tay đắc lực của cô đi, hãy báo thù cho Á Lan".
Nhã Linh vừa nói vừa khóc, tiếng nghẹn ngào cùng nấc cục thay phiên nhau phát ra khiến Sở Tiêu cũng cảm giác trái tim đau nhói, cô cũng không muốn Thẩm Á Lan chết nhưng cuối cùng sự việc vẫn xảy ra, vẫn giống như nguyên tác Thẩm Á Lan vẫn là chết trong tay Thẩm Phá Lang, điều khác biệt duy nhất là trong nguyên tác Thẩm Á Lan rất vô dụng, đến lúc chết cũng chẳng có ai thương tiếc chứ đừng nói chi đến chuyện Nhã Linh sẽ yêu cô ấy, tử sĩ đoàn cũng thuộc quyền kiểm soát của cô ấy.
Nhưng kết cục Thẩm Á Lan vẫn là chết.
Siết chặt nắm tay, Sở Tiêu nghĩ về những nội trong cuốn tiểu thuyết kia, càng nghĩ thì sắc mặt Sở Tiêu càng trắng bệch, sau đó miệng lẩm bẩm nói.
"Để tránh điều tương tự xảy ra, xem ra mình cần thiết phải trở lại là con người như kiếp trước rồi".
Sở Tiêu đưa cho Nhã Linh một tấm huy hiệu, loại huy hiệu này được làm từ kim cương quý hiểm có giá trị rất đắt đỏ nhưng Sở Tiêu không chút nào do dự đưa cho Nhã Linh rồi bàn giao.
"Nắm giữ Tử Sĩ lệnh trong tay, sau này cô chính là người chỉ huy của tử sĩ đoàn".
"Cảm ơn". Nhã Linh nhận lấy tấm huy hiệu trong tay, trong mắt chợt lóe mà qua một tia lạnh lẽo, trong lòng thầm nói
Á Lan chờ chị, chị sẽ tới với em nhanh thôi
Khu ổ chuột Lưu Giang rất nhanh liền rơi vào quyền kiểm soát của Sở Tiêu, dưới sự trợ giúp của Nhã Linh, toàn bộ tử sĩ đoàn đều đóng quân tại đây, nơi này từ nay chính là địa bàn không thể dây vào cũng là thế lực của Sở Tiêu.
Sở Y Linh mấy ngày nay đều rất lo lắng khi thấy Sở Tiêu bận đến tối sầm mặt mày, trời vừa sáng thì Sở Tiêu cũng rời đi đến tận đêm khuya mới trở về, mặc dù biết Sở Tiêu bận công việc nhưng Sở Y Linh vẫn rất lo lắng. Một phần lo Sở Tiêu sẽ mệt mỏi mà sinh bệnh, phần còn lại chính là sợ Sở Tiêu ở bên ngoài bị omega nào khác câu đi mất trái tim, dù sao một người hoàn hảo như Sở Tiêu làm sao sẽ thiếu nữ nhân theo đuổi kia chứ.
Đặc biệt là gần đây mỗi lần Sở Tiêu trở về trên người đều có mùi rượu nồng nặc, hơn nữa Sở Y Linh còn ngửi ra được một ít hương nước hoa còn lưu lại trên người Sở Tiêu khiến cô càng thêm bất an hơn.
Cuối cùng một ngày này, khi Sở Tiêu trở về nhà lúc 12 giờ đêm thì Sở Y Linh rốt cuộc không nhịn được nữa mà nắm lấy cổ áo của Sở Tiêu lạnh lùng chất vấn.
"Sở Tiêu, em có phải đang bao nuôi nữ nhân khác bên ngoài có đúng không".
Sở Tiêu hôm nay phải tiếp đãi rất nhiều khách hàng khác nhau, khi quá nhiều người mời rượu thì một người có tửu lượng tốt như Sở Tiêu cũng phải chịu thua, Nhất là khi Lưu Giang ngày càng mở rộng, đến nay đã không còn là khu ổ chuột nữa mà được công nhận là thành phố Lưu Giang rồi nên có rất nhiều thế lực nhỏ muốn gia nhập Lưu Giang, Sở Tiêu cũng càng ngày càng có nhiều sự việc phải giải quyết.
Cho đến hôm nay Sở Tiêu mới có thể yên tâm mà toàn quyền giao bên Lưu Giang cho Nhã Linh cùng Liễu Hàn phụ trách, chỉ khi có việc trọng đại thì Sở Tiêu mới ra mặt, mấy ngày nay phần lớn thời gian Sở Tiêu đều dùng cho công ty Y Mặc. Tương lai và Sự Sống đang càng ngày càng đón nhận được sự quan tâm của các game thủ, số lượng người chơi càng nhiều, khu giao dịch cũng trở nên sôi động hơn.
Mất hai ngày thời gian Sở Tiêu mới có thể làm chậm nhịp tăng ca của mình, từ mai cô có thể ngủ ngon một giấc mà không còn bị thiếu ngủ như trước nữa rồi.
Đang định báo tin tốt này cho Sở Y Linh nhưng không ngờ vừa bước vào nhà Sở Tiêu đã phải đối mặt với lời chất vấn của đối phương.
Hai hàng lông mi khẽ rủ xuống, Sở Tiêu khó hiểu hỏi lại.
"Nuôi nữ nhân khác bên ngoài, chị chắc chắn mình đang hỏi vấn đề này"
Không nhận được câu trả lời từ đối phương mà chỉ nhìn đến ánh mắt dò xét đang dừng lại trên người mình, Sở Tiêu lúc này chỉ ẩn ẩn cảm giác lửa giận đang dâng lên. Cô hít một hơi thật sâu rồi nói.
"Em không có nữ nhân nào khác ngoài chị, chị biết điều này mà".
"Chị không biết, em chính là như vậy, vẫn luôn đào hoa như thế. Có phải em ăn được chị rồi nên sinh chán đúng không, muốn thử thứ mới mẻ hơn đúng không"
Sở Tiêu nghe xong vậy mà lại bật cười, khác với những nụ cười vui tươi trước đây giờ phút này Sở Tiêu cười so khóc còn muốn khó coi hơn.
Mọi áp lực mệt mỏi trong hai tháng này bị cô dồn nén vào giờ phút này như muốn thoát ly ra bên ngoài, trời mới biết trong khoảng thời gian này cô bị Lăng gia tính kế bao nhiêu lần, xe đi trên đường gặp trục trặc phát nổ không biết bao nhiêu thế nhưng Sở Tiêu chưa từng hé răng tiết lộ cho Sở Y Linh biết điều gì vì sợ chị sẽ lo lắng, Sở Y Linh thời gian này đang tiếp quản Sở thị cũng gặp nhiều áp lực rồi nên Sở Tiêu không muốn tạo thêm áp lực cho chị nữa.
Dự án trang viên Tuyết Trắng cũng dần đi vào con số mà Sở Tiêu yêu cầu. Lăng Trúc Nhiên vài ngày trước đã hỏi mượn thêm 1 ngàn tỷ và Sở Tiêu cũng đã chuyển qua cho hắn. Nghe Trịnh Doanh Nhi báo cáo thì Lăng Trúc Nhiên đồng ý ra giá một ngàn hai trăm tỷ để mua lại trang viên Tuyết Trắng và Trịnh Doanh Nhi đã đồng ý ký hợp đồng, hiện nay cá đã trên dây chỉ chờ Sở Tiêu thích thu cành lúc nào thì thu mà thôi.
Mọi chuyện tưởng chừng đã rất hoàn hảo nhưng vào lúc này Sở Tiêu chỉ cảm thấy rất mệt mỏi, cô rất muốn ôm hôn chị một cái như mọi lần khi cô trở về đều làm, nhưng tất nhiên bây giờ không thể vì Sở Y Linh đang ghen tuông với kẻ còn chăng tồn tại trên đời này.
Sở Tiêu thở dài, ngón tay đưa lên định chỉnh lại mấy sợi tóc có phần tán loạn của Sở Y Linh nhưng bị Sở Y Linh hất tay ra. Sở Tiêu ngỡ ngàng nhìn bàn tay của mình sau đó im lặng một hồi mới lên tiếng.
"Em nói rồi, em không có nữ nhân bên ngoài".
Sở Y Linh không nói gì chỉ đứng đó nhìn Sở Tiêu chằm chằm, sau một lát thì Sở Y Linh xoay người đi thẳng lên phòng khóa trái cửa lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]