🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Liễu Hàn khi nhận được tin tức từ Sở Tiêu thì nhanh chóng triệu tập dưới chướng thuộc hạ, tổng cộng được hơn nghìn người, hơn trăm chiếc xe cấp tốc phi nước rút đến địa chỉ mà Sở Tiêu cấp cho, vì gia tộc nhà Liễu Hàn khá gần với khu ổ chuột Lưu Giang nên hắn cũng được sắp xếp tham gia vào cuộc bao vây càn quét này, do đó rất nhanh thì Liễu Hàn đã dẫn người đến dưới khách sạn Hồng Hạc.

Khi vừa đến nơi thì cảnh tượng hiện ra trước mắt là tòa khách sạn này đang bốc cháy dữ dội, bên ngoài xác người nằm trên vũng máu đầy đất. Liễu Hàn nhìn ngó xung quanh một vòng biết là không thể xông vào đám cháy được vì hiện giờ lửa đã bùng lên tận tầng cao nhất. Anh ta xoay người hướng thuộc hạ ra lệnh còn mình thì gọi cho Sở Tiêu báo cáo lại tình hình bên này.

"Các cậu gọi xe cứu hỏa đến đi, ngoài ra mau kiểm tra xem còn ai sống sót không".

Sau đó Liễu Hàn đi qua một bên nghe điện thoại.

"Lão đại Sở Tiêu, tôi đến nơi rồi nhưng ở đây đang cháy lớn quá, tôi không biết hiện giờ Thẩm tiểu thư có đang ở bên trong không nữa. Ngoài ra không thấy phe địch, cũng không nghe tiếng đánh nhau".

Nhã Linh ở một bên thông qua loa ngoài điện thoại nghe được tin tức Liễu Hàn truyền đến liền bất giác mà nắm chặt tay lại, lòng bàn tay truyền đến đau đớn mới khiến cô lấy lại tinh thần mà trấn tĩnh đưa ra phán đoán.

"Có thể em ấy không còn ở trong quán nữa, đốt quán là chủ ý của phe địch hòng đánh lạc hướng của chúng ta, khi bên ta đến chắc chắn sẽ tìm biện pháp dập lửa hoặc cứu người trước tiên, khi đó sẽ làm chậm trễ thời gian để truy tìm tung tích của Á Lan".

Sở Tiêu gật đầu đồng ý, cô cũng nghĩ y như những gì mà Nhã Linh đã nói.

Bên kia thuộc hạ của Liều Hàn vừa lúc báo cáo ở đây còn một người sống sót. Người kia hơi thở mong manh như có thể tắc thở bất cứ lúc nào nhưng anh ta vẫn kịp thời chỉ cho Liễu Hàn phương hướng Thẩm Á Lan bỏ trốn rồi buông xuôi, đặt thi thể anh ta xuống dưới đất Liễu Hàn không thèm quan tâm phe địch có bao nhiêu người, anh ta dẫn đầu xong về phía được chỉ định, vừa chạy Liễu Hàn vừa nói vọng vào trong điện thoại.

"Lão đại, Thẩm tiểu thư chạy về phía Đông Bắc đường số sáu, hiện giờ chúng tôi đang đuổi theo phương hướng này".

Nói xong Liễu Hàn tắt máy, gấp rút đuổi theo. Càng đi thi thì Liễu Hàn càng kinh hãi phát hiện ra số người nằm hấp hối trên đất càng ngày càng nhiều, thậm chí bọn họ còn phải dẫm lên thi thể để bước qua bởi vì không còn vị trí chống để đi nữa rồi.

"Xem tình hình này thì có thể một lượng nhỏ tử sĩ quân đã biết chuyện và tham gia vào cuộc giao tranh này, chỉ hy vọng Thẩm tiểu thư không sao". Liễu Hàn hít một hơi thật sâu tiếp tục lần theo dấu vết đuổi theo.

"Thiếu gia, phía trước có tiếng đánh nhau". Thám tử được Liễu Hàn trước đó phái đi dò đường đã quay lại báo tin.

"Dẫn đường". Quát nhẹ một tiếng, hơn ngàn người lao như tên bay hướng về một phía, trong tay sớm đã nạp sẵn đạn chỉ chờ cơ hội liền nổ súng.

Khi đuổi đến đầu ngõ Liễu Hàn từ xa liền thấy Thẩm Á Lan dưới sự che chở của khoảng mười người thuộc hạ đang bị dồn ép vào góc tường, phía đối diện với Thẩm Á Lan là một nhóm người ăn mặc kỳ quái, trong tay bọn họ không chỉ có súng lục thậm chí còn có các loại súng sấy hay là súng bắn tỉa từ xa khác, chẳng trách bên Thẩm Á Lan mặc dù thủ hạ không ít nhưng đều không chống đỡ được.

Xem xét tình hình thì cho dù Liễu Hàn có xông lên ứng cứu cũng chẳng thay đổi được kết cục, ngược lại chỉ dâng thêm mạng người mà thôi.

Suy nghĩ cực nhanh Liễu Hàn liền ra hiệu cho một vài thuộc hạ rời đi, sau đó anh ta mím môi hạ quyết định liều một phen, chỉ mong Sở Tiêu kịp thời đến cứu bọn hắn.



Tiếng súng nổ ra từ phía sau khiến nhóm sát thủ kết hợp với băng đảng giang hồ kia vội quay đầu lại xem, bất quá thấy đối phương chỉ có ngàn người thì bọn họ liền khinh thường không thèm quan tâm, một bộ phận nhỏ trong nhóm sát thủ quay người vác trên vai khẩu súng tiểu liên sấy liên tục vào đám người Liễu Hàn, bất quá bọn họ còn chưa kịp sấy đã bị bắn xuyên qua đầu, nguyên lai mấy tên thuộc hạ được Liễu Hàn phái đi kia đã tiếp cận mấy tay lính bắn tỉa, sau khi trừ khử lính bắn tỉa của đối phương thì phe Liễu Hàn lại có thêm vài tay bắn tỉa, có thể giúp hắn kéo dài chút thời gian.

Hai bên va chạm nhau, tiếng súng đạn vang lên không ngừng, số người ngã xuống cũng ngày một nhiều lên, suy cho cùng đã giao tranh thì ắt sẽ có thương vong.

Thẩm Á Lan được mấy cái thuộc hạ hộ tống nhanh chóng lùi lại, phàm là người chắn đường của cô đều bị lính bắn tỉa hạ sát, rất nhanh trước mắt Thẩm Á Lan liền xuất hiện một con đường có thể chạy thoát thân.

Liễu Hàn lúc này cũng đã đến bên cạnh Thẩm Á Lan, không chút do dự hai người dưới sự bảo vệ của thuộc hạ nhanh chóng lùi theo con đường nhỏ kia mà chạy ra ngoài đường lớn, có một vài người đuổi theo đuôi đều bị

Thẩm Á Lan dễ dàng bắn trúng, dưới sự huấn luyện khắc nghiệt của Sở Tiêu nên Thẩm Á Lan không còn là một tiểu thư chân yếu tay mềm nữa.

Khi đám người bọn họ chạy ra ngoài thì cũng vừa lúc xe của Sở Tiêu chạy đến, Nhã Linh không thèm quan tâm đằng sau còn có địch nhân truy đuổi, xe vừa dừng lại thì Nhã Linh cũng vọt ra ôm chầm lấy Thẩm Á Lan, khi thấy

Thẩm Á Lan chỉ bị thương nhẹ lúc này Nhã Linh mới dám thở phào một hơi.

Thẩm Á Lan khi thấy Nhã Linh ở đây thì cũng bất ngờ không kém, nhưng nhớ đến chuyện chị ấy giờ đã là bạn gái của người khác thì Thẩm Á Lan lại giận dỗi không thèm nhìn Nhã Linh nữa, dỗi thì dỗi vậy thôi chứ Thẩm Á Lan không hề có ý định rời khỏi cái ôm ấp mà cô hằng đêm đều mong nhớ này.

Sở Tiêu trước khi đến đây cũng đã liên lạc với một vài băng đảng quy thuận, cộng thêm số lượng tử sĩ đoàn phân bố khu vực gần đến đây nhân số cũng không ít, Sở Tiêu không lại để ý đến cặp đôi đang yêu thương nhau kia mà dẫn đầu phe mình xông lên chạm trán trực tiếp với sát thủ cùng băng đảng của Lăng gia, nhờ có sự ra nhập của đám người Sở Tiêu nên cục diện thoáng cái liền thay đổi, phe địch chỉ trong thoáng chốc liền giảm mạnh nhân số.

Tên cầm đầu trên mặt có vết sẹo kia hẳn là thủ lĩnh băng đảng ở đây, hắn nhìn tình hình không được thuận lợi thì tức giận nhìn Sở Tiêu với ánh mắt oán độc nói.

"Mẹ kiếp, Sở Tiêu đúng không. Mày cho rằng mình thắng rồi sao, mày cho rằng Lăng thị chỉ có thế này thôi sao.

Hôm nay bọn tao bại không phải do mày mạnh, đơn giản vì bọn tao không còn giá trị lợi dụng với lão đại nữa.

Mày cứ chờ đó đi, toàn bộ người thân bên cạnh mày từng người, từng người đều sẽ phải bồi táng theo tao".

Nói rồi hắn vẫy tay ra hiệu gì đó khiến Sở Tiêu nhíu mày, ẩn ẩn có loại cảm giác không thích hợp, ngay sau đó Sở Tiêu sắc mặt khẽ biến vội nhìn về một phía , khẩu súng trong tay Sở Tiêu giơ lên , một viên đạn được bắn ra nhanh chóng gim trúng tên kia nhưng có vẻ đã không kịp nữa rồi, tay bắn tỉa kia đã bắn ra viên đạn trước khi hắn bị Sở Tiêu loại bỏ.

Bên này Thẩm Á Lan còn đang chu môi tỏ ý không hài lòng với câu giải thích của Nhã Linh.

"Chị nói không có bằng chứng, em muốn chị dùng hành động để chứng minh".

"Ha, em muốn chị chứng minh thế nào". Nhã Linh trên mặt nở nụ cười sủng nịnh hỏi.



Thẩm Á Lan ngón tay chỉ vào môi mình, vẫn là dáng vẻ hờn dỗi nói.

"Đương nhiên là...

Có điều câu nói còn chưa thốt ra thì một vật gì đó liền xuyên qua vị trí trái tim của Thẩm Á Lan, máu tươi theo đó lan rộng ra với tốc độ chóng mặt.

Nụ cười trên môi Nhã Linh bỗng chốc cứng ngắc, hai mắt mở to như không dám tin còn liên tục chớp mắt thật giống như cô đang muốn loại bỏ màn hơi nước đang dâng lên trong mắt.

Thẩm Á Lan thân thể ngã về phía trước, Nhã Linh liền đỡ lấy thân thể của người mình yêu, nhìn cô bé mà mình yêu thầm suốt mười năm nay đang hấp hối trên tay mình, Nhã Linh chỉ cảm thấy xung quanh mọi thứ như mơ hồ, cô chẳng thể nghĩ được gì cả, cũng chẳng biết làm gì vào lúc này, vẫn là âm thanh trong yếu ớt trong lòng ngực kia đánh thức tia lý trí còn sót lại của Nhã Linh.

"Chị.. chị...

"Chị ở đây, em sẽ không sao đâu, chị đưa em đi gặp bác sĩ, em sẽ không sao đâu mà". Vừa nói nước mắt của Nhã Linh cũng tuôn ra không ngừng, kỳ thực Nhã Linh biết rất rõ, trái tim bị đạn bắn xuyên qua như vậy em ấy có thể găng gượng thêm vài giây đã là tốt lăm rồi.

Sở Tiêu vừa lúc đuổi đến, nhìn thấy tình hình của Thẩm Á Lan khiến cô siết chặt nắm tay, cúi đầu xuống Sở Tiêu rất áy náy nói.

"Xin lỗi, tôi đến muộn rồi".

Thẩm Á Lan lắc đầu tỏ ý không trách Sở Tiêu, ngược lại còn nắm tay Sở Tiêu cố gắng nói cho rõ câu.

"Cậu.. cậu thay mình tiếp.. tiếp quản tử sĩ.

Sở Tiêu hai vành mắt đỏ lên nhưng cô ngăn không cho nước mắt chảy xuống, Sở Tiêu nói với giọng điệu kiên định.

"Cậu yên tâm đi, mình chẳng thà khiến Thẩm gia biến mất cũng không để Thẩm Phá Lang lên nắm quyền thừa kế

Thẩm thị, mình sẽ tự tay đưa Thẩm Phá Lang đến trước mặt cậu tạ tội".

Thẩm Á Lan nhẹ gật đầu cười, tầm mắt dừng lại trên dung nhan tuyệt sắc mà có phần lạnh lùng kia, có điều nét lạnh lùng trên mặt Nhã Linh nay đã không còn, thay vào đó là sự sợ hãi cùng một chút hèn mọn van xin Thẩm Á Lan đừng rời đi, đừng bỏ lại chị một mình.

Thẩm Á Lan vươn những đầu ngón tay còn đang dính máu của mình lên nhẹ nhàng xoa lên đôi môi đang run rẩy của Nhã Linh, giọng nói có phần nghẹn ngào mà đứt quãng nhẹ nhàng vang lên bên tai . "Chị em muốn chị hôn em, rất muốn , trong mộng lúc nào cũng mong muốn được chị hôn một lần"

Nhã Linh không nghĩ ngợi gì liền lập tức cúi xuống, đôi môi mềm mại của hai người chạm vào nhau đều thấy được sự run rẩy của đối phương, hai người đều là nụ hôn đầu, vẫn là hôn người mà mình yêu, chỉ đáng buồn thay đây là nụ hôn đầu cũng là nụ hôn cuối cùng của họ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.