🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Trong suốt mười tiếng đồng hồ ngoại trừ lúc ăn trưa ra thì quả thật Sở Tiêu đều chỉ vùi đầu vào màn hình máy tính với sấp văn kiện để trên bàn, thỉnh thoảng Sở Tiêu ngấng đầu lên xem hướng Sở Y Linh thì đều thấy chị đang chăm chú xem mình, những lúc như vậy Sở Tiêu đều nhếch lên khóe miệng nở nụ cười thật tươi, Sở Y Linh cũng vậy, cô gật đầu tỏ ý Sở Tiêu tiếp tục làm việc của mình.

Khi đồng hồ điểm 6 giờ tối, Sở Tiêu liền gấp lại máy tính đứng lên, cô dắt tay Sở Y Linh liền bước ra bên ngoài dưới ánh mắt không thể tin của mọi người, khi Sở Tiêu hai người ra khỏi cửa công ty lúc này các cấp dưới của cô mới dám hó hé nói chuyện với nhau.

"Tôi không nhìn nhầm đi, người vừa bước ra là Sở tổng sao".

"Không sai đâu, chính mắt tôi cũng thấy mà".

"Trời đất ạ, lần đầu tiên trong cuộc đời tôi thấy kẻ cuồng công việc như Sở tổng lại tan làm đúng giờ".

"Còn phải nói sao, bất quá Sở tổng đã về thì có phải chúng ta cũng được tan làm sớm không".

"Mấy người nằm mơ đi, định mức tiến trình ngày hôm nay đã làm xong chưa, bối cảnh nhân vật đã xây dựng hoàn thành sao, tốt nhất các người nên tập trung vào bằng không nửa tháng sau khi Sở tổng hỏi đến thì cả đám lại phải tăng ca thâu đêm". Trịnh Doanh Nhi vừa lúc đi ngang qua nghe họ thảo luận với nhau thì nhịn không được xen vào nói. Này mấy người cũng thật không có tiền đồ, thấy sếp vừa về thì cũng đòi về, lý nào có loại chuyện tốt như thế.

"Cái kia... Trịnh trưởng phòng mang theo túi xách là cũng tan tầm sao".

"A, cái này sao. Sếp quên ít đồ nên nhờ tôi đem giùm ấy mà. Khụ khụ, các người tiếp tục ở lại làm cho xong công việc hôm nay đi, làm tốt cuối tháng sẽ có thưởng". Nói xong co giò liền chạy.

"Trưởng phòng Trịnh kiếm lý do cũng quá dở rồi đi, sếp mới ra ngoài chưa đầy ba phút nếu quên thì quay lại lấy là được rồi cần gì nhờ đến trưởng phòng chứ".

"Thôi vậy, chúng ta vẫn nên làm cho xong việc rồi về vậy". Cả đám thở dài chỉ có thể tiếp tục công việc đang giang dở trong tay.



Bữa tối hôm nay Sở Tiêu trổ tài hai món mặn, một chay, một canh. Tuy có phần đơn điệu nhưng không thể phủ nhận Sở Y Linh rất vui vẻ, suốt bữa ăn phàm là Sở Tiêu gắp cho cô món gì cô đều ăn ngon lành, so ngày thưởng

Sở Y Linh ăn được nhiều hơn nguyên một chén cơm, rất vui vẻ rất hạnh phúc.

Liếc nhìn Sở Tiêu ở đối diện, Sở Y Linh chỉ mong sao cuộc sống về sau luôn có em ấy ở bên bầu bạn như vậy là đủ mãng nguyện rồi.

Ăn tối xong Sở Tiêu đi tắm rửa một phen rồi thay một bộ tây trang càng tô điểm thêm sự nổi bật của bản thân.

Sở Tiêu mặc dù mới 19 tuổi nhưng thân cao một mét bảy tám, khi mặc trên thân bộ tây trang vừa người ngược lại có một loại thu hút rất mãnh liệt, Sở Y Linh bị mê mẩn trước nhan sắc của Sở Tiêu, mãi đến khi Sở Tiêu đến gần cô vẫn chưa thể hoàn hồn.

"Em đẹp đến vậy sao". Sở Tiêu tỏ vẻ soái khí mà huýt sáo một cái, nhưng đâu ngờ khí chất mê mẩn kia bị đánh tan chỉ sau một cái huýt sáo này, Sở Y Linh thu lại dáng vẻ mê gái của mình, vẻ mặt khịt mũi xem thường nói ra.

"Đẹp chỗ nào, đẹp lại có ích gì, đều chỉ biết gây thương nhớ cho các omega khác"

Sở Tiêu cứng họng đứng đơ người ở đó, nhất thời cả hai rơi vào xấu hổ không biết nên nói gì làm gì.

"Khụ, được rồi em ra ngoài gặp khách hàng đây, chị nhớ để cửa chờ em".

"Được rồi, dẫn theo đại Hùng đi, có gì còn ứng phó được".



Sở Tiêu gật đầu liền đi xuống lầu, đại Hùng đã lái xe chờ sẵn ở bên ngoài, khi nhìn thấy Sở Y Linh phía sau lung tung Sở Tiêu, đại Hùng ngay tức khắc nháy mắt ra dấu với cô, cử động giữa hai người Sở Tiêu không hề hay biết mà nếu biết chắc cũng lười quan tâm.

Điểm đến là một nhà hàng có niên kỷ gần hai mươi năm hay nói chính xác hơn thì nhà hàng này do Liễu gia mở.

Tuy không xác định nguyên do vị Liễu tổng kia chọn nơi này làm địa điểm bàn công chuyện nhưng thôi vậy, người ta là chủ còn mình là khách, họ hẹn ở đâu thì Sở Tiêu chỉ có thể ưng thuận thôi.

Khi xe lái đến cửa khách sạn, đại Hùng trước tiên bước xuống mở cửa xe cho Sở Tiêu, Sở Tiêu hướng anh ta gật đầu rồi bước đi, không nghĩ đại Hùng cũng lẽo đẽo theo gót.

"Anh đi theo tôi làm gì".

"A, phu nhân nói tôi đi theo bảo vệ ngài mọi lúc mọi nơi, nếu có nguy hiểm thì hai người cũng dễ đối phó hơn một người".

"Vậy sao".

Sở Tiêu hoàn toàn không nghi ngờ lời nói của đại Hùng, có lẽ vì đại Hùng là theo lệnh Sở Y Linh mà làm việc nên

Sở Tiêu mới không nghi ngờ.

Nhưng đại Hùng đi theo thật sự chỉ vì lo cho an nguy của Sở Tiêu thôi sao, một người đánh nhau giỏi như Sở Tiêu thì còn cần người bảo vệ sao, Sở Y Linh là người rõ ràng năng lực của Sở Tiêu hơn ai hết, cô nào sẽ làm chuyện thừa thãi thế này.

Mục đích chính Sở Y Linh để đại Hùng đi theo là để giám sát xem khách hàng của Sở Tiêu có là người thành thật hay không, nhỡ đâu lại là Tố Tử Tịch cái thứ hai thì sao.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.