🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tố Tử Tịch bị sắc mặt lạnh tanh của Sở Tiêu làm cho toàn thân run rấy, cô ta cố gắng nở ra một nụ cười so khóc còn khó coi hơn hướng Sở Tiêu nói.

"Tiêu ... Sở Tiêu, chị là Tố Tử Tịch lúc trước là nhân viên quán bar Thịnh Lam mà em hay lui tới, em còn nhớ chị không".

Sở Tiêu rõ ràng cảm nhận được khi Tố Tử Tịch vừa nhắc đến quán ba Thịnh Lam kia thì vòng eo của cô cũng bị người nào đó véo mạnh, đau đến Sở Tiêu nhe răng hung ác đe dọa Tố Tử Tịch đến ngậm chặt miệng.

Sở Tiêu không dám cử động cũng không đẩy người trong lòng ngực ra mà chỉ lạnh lùng nói với Tố Tử Tịch.

"Đó là chuyện của trước đây, con người mà cũng sẽ có lúc cải tà quy chính, tôi đây sớm đã từ bỏ thú vui phong trần rồi. Còn về phần cô, trong ký ức của tôi không tồn tại người như cô, vậy cô lấy cái gì mà tự xưng mình là bạn gái của tôi".

Tố Tử Tịch trực tiếp bị lời nói thẳng thừng của Sở Tiêu làm cho cứng ngắc, người ta cũng đã nói không nhận biết mình rồi thì mình còn có thể ngụy biện cái gì nữa chứ, chẳng lẽ đổ lỗi Sở Tiêu dám làm không dám nhận chắc, mà cho dù cô ta có lá gan dám nói vậy thì cũng không có gan thừa nhận hậu quả nên Tố Tử Tịch gương mặt sượng chân trá lời.

"À, vậy chắc là tôi nhận nhầm người rồi, xin ... xin lỗi hai vị"

"Hừ, thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi đây đi. Từ mai không cần đến làm việc nữa"

Tố Tử Tịch hai mắt trợn trắng, bất quá biết mình có ở lại cũng chỉ thêm mất mặt nên rất thức thời xoay người rời đi, đến khi trong phòng chỉ còn lại ba người, Trịnh Doanh Nhi tự giác thấy mình ở đây cũng không tiện nên nhanh chóng lấy lý do đi xử lý chuyện này mà rời khỏi.

Sở Y Linh tránh thoát khỏi lòng ngực Sở Tiêu, nhìn qua là biết cô không mấy hài lòng, vừa mở miệng liền là giọng điệu hờn dỗi.

"Quán ba Thịnh Lam ha, thường xuyên lui tới thành khách quen ha".



Sở Y Linh mặc dù biết người lui tới quán ba không phải Sở Tiêu của hiện tại nhưng không hiểu sao cô vẫn thấy khó chịu, nhất là khi nữ nhân tên Tố Tử Tịch kia vốn chẳng có tý dính dáng nào mà còn hống hách tự nhận mình là bạn gái em ấy thì thử hỏi bên ngoài em ấy còn bao nhiêu nữ nhân kia chứ, càng nghĩ Sở Y Linh càng thấy bất ổn, xem ra cô cần thiết nhanh chóng để ba mình phát hiện ra việc Sở Tiêu không phải con của ông, dù sao cổ phần của Sở Tiêu cũng đã bị cô mua dứt điểm, em ấy trong tập đoàn Sở thị chẳng còn chút tài sản gì cũng không lo sau khi lộ thân phận sẽ mất trắng tài sản trước đó.

"Em thể mình chẳng quen biết gì cô ta hết, có lẽ cô ta vì muốn trèo cao nên tự nhận thế thôi, em cũng sa thải cô ta rồi, chuyện như vậy sau này sẽ không xảy ra nữa".

"Hừ, ai biết được em còn giấu diếm nữ nhân nào bên ngoài hay không".

"Không có đâu, em là người yêu quý thời gian nên thiết nghĩ thời gian dành cho một người là đủ rồi, em không dư tinh lực đi đối phó cùng lúc nhiều người".

"Nói vậy nếu em dư tinh lực thì sẽ có nhiều nữ nhân sao".

Sở Tiêu á khẩu không biết trả lời sao cho phải, cuối cùng chỉ đành ỉu xìu bặm môi, điệu bộ tủi thân hết sức, này vừa vặn khiến Sở Y Linh nguôi giận.

Cô nhịn không được mà nhéo má em nói.

"Được rồi lần này tha cho em, sau này không cho phép đến quán bar nữa".

"Tuân lệnh ạ".

Sở Tiêu lấy khăn giấy giúp Sở Y Linh lau đi khóe mắt vẫn còn vương giọt lệ, trên môi chưa từng thu lại nụ cười càng làm nổi bật sự khác biệt khi đối đãi với Sở Y Linh, có thể nói Sở Tiêu ở trước mắt Sở Y Linh luôn là dáng vẻ hòa nhã quan tâm.

"Chị nếu nhàm chán thì nói cho em, em để đại Hùng đưa chị về trước, lịch trình của em trong hai ngày này đều dày đặc rôi".



"Không sao, chị ở lại với em, lúc nào em đi gặp khách hàng".

"8 giờ tối nay".

Sở Y Linh trầm tư giây lát, trong mắt chợt thoáng mà qua một tia tính toán nói ra.

"Vậy em có muốn dùng bữa với chị trước rồi tới buổi hẹn không".

Sở Y Linh còn cho rằng Sở Tiêu sẽ do dự nhưng đâu ngờ Sở Tiêu không thèm nghĩ ngợi, ánh mắt vẫn dán chặt vào mô hình trên máy tính, thao thác tay nhanh chóng phát ra từng tiếng lạch cạch êm tai nhưng hiển nhiên vẫn là lời nói của Sở Tiêu đáng thu hút hơn. (3*

Chỉ nghe Sở Tiêu đáp. "Tất nhiên rồi, tối nay em sẽ trổ tài nấu ăn cho chị thưởng thức, sáng nay lúc rời đi em có dặn cô giúp việc buổi chiều ra ngoài thì mua trước nguyên liệu trở về, vốn em muốn dẫn chị cùng nhau đi chọn thực phẩm cơ mà để hôm khác cũng được".

"Em thật muốn ăn tối ở nhà à" Sở Y Linh vẫn chưa tin hỏi lại.

Lúc này Sở Tiêu mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt mờ mịt Sở Tiêu hỏi. "Đúng vậy, làm sao thế, chị không đồng ý sao".

"Em không phải còn buổi hẹn sao".

"Không sai, bất quá vậy thì sao chứ. Buổi hẹn kia là bàn bạc mối làm ăn, bữa tối chỉ là nghi thức có cho đẹp mắt thôi. Với em thì ăn tối với chị vẫn là ưu tiên hàng đầu".

Sở Y Linh thật hết cách với người này, nhưng không phủ nhận cô ngược lại rất vui vẻ khi nghe Sở Tiêu nói cô là sự ưu tiên của em ấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.