🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tố Tử Tịch sắc mặt khế biến, không nghĩ nhanh như vậy Sở Tiêu đã quay lại, không phải nói cuộc họp sẽ kéo dài trong một đến hai tiếng sao.

Kỳ thực Tố Tử Tịch không hề biết, ngay sau khi Trịnh Doanh Nhi nhận được tin tức mà Sảng Nhi gửi cho liền thấp giọng ở bên tai Sở Tiêu nói khẽ, lời vừa dứt thì thân ảnh Sở Tiêu cũng chẳng còn, cô như một cơn gió thoáng cái liền mất dạng để mặc mọi người trong phòng họp ngơ ngác nhìn nhau.

Vẫn là Trịnh Doanh Nhi đứng ra nói cuộc họp kết thúc sớm rồi đuổi theo sau đuôi Sở Tiêu đến nơi này, đại khái trên đường đi Trịnh Doanh Nhi đã hiểu đầu đuôi ngọn ngành.

Nguyên lai Tố Tử Tịch kia mới bị đuổi việc ở chỗ làm cũ, nguyên do cũng khá buồn cười, là vì cô ta luôn lấy lý do từng được Sở Tiêu chọn trúng làm người bồi rượu nên địa vị ở đây cô ta cao nhất, cô ta còn không ngại mất mặt mà đặt điều nói Sở Tiêu từng ngỏ ý muốn cô ta làm tình nhân nhưng bị cô ta cự tuyệt, nếu hẹn hò thì còn được chứ làm tình một đêm thì cô ta khinh thường. Kết quả vênh váo tự đắc chưa được nổi mấy ngày thì Sở Tiêu lần nữa ghé thăm, không để cô ta làm màu được gì thì Sở Tiêu liền tạt cho cô ta một gáo nước lạnh khi chọn người khác rót rượu.

Quản lý là một người dày dặn kinh nghiệm, vừa liếc mắt liền hiểu ra vấn đề, tức thì sự kìm nén mấy ngày hôm nay bộc phát, sau khi giáo huấn Tố Tử Tịch một trận liền sa thải cô ta.

Kết quả sau một năm khi cô ta nghe tin Sở Tiêu thành lập công ty riêng cho mình liền tìm đến đây với mục đích tương tự, nhân lúc Sở Tiêu không chú ý liền để tất cả mọi người đều biết cô ta với Sở Tiêu có mối quan hệ không bình thường, suy tính thì rất tốt nhưng thật trớ trêu khi cô ta chọc nhầm người, cô ta đánh giá sai Sở Y Linh, cô ta cho rằng Sở Y Linh loại này tiểu thư danh giá một khi nghe tin người mình yêu có nữ nhân khác bên ngoài thì sẽ làm ầm ĩ lên rồi bỏ về, như thế tất cả mọi người trong công ty sẽ biết cô ta là nhân tình của Sở Tiêu, còn về hậu quả sau đó thì Tố Tử Tịch hoàn toàn không thèm quan tâm, ai kêu cô ta chưa từng nghĩ đến hậu quả kia chứ.

Nhưng bây giờ khi đối diện ánh mắt lạnh tựa băng sương của Sở Tiêu thì cô ta lại sợ hãi rồi, không sai cô ta không còn là chột dạ nữa mà chuyển qua sợ hãi, Sở Tiêu khí chất hoàn toàn khác xa một năm trước, nếu nói một năm trước Sở Tiêu như một đoàn lửa nóng cháy đi đến đâu cũng khiến người ta không nhịn được muốn đến gần nhưng lại không dám quá mức gần gũi vì sợ bị lửa làm cho tan chảy thì hiện tại Sở Tiêu bây giờ lạnh tựa khối băng cự người ngàn dặm, trong mắt không lưu bất kỳ tia cảm xúc nào, tựa như trong mắt không hề coi trọng cái thế giới này nên sinh linh trên thế giới này cũng không lọt vào mắt cô, có thể nói Sở Tiêu của hiện tại so với một năm trước càng thêm chững chạc, càng thêm nguy hiểm và đặc biệt là càng không dễ chọc vào. Tổ Tử Tịch biết cô ta lần này chọc nhầm tổ ong vò vẽ rồi.

Sở Tiêu ánh mắt đầu tiên khi bước chân vào phòng liền dành cho Sở Y Linh, khi thấy chị bình yên không chịu thiệt thòi gì thì trong lòng mới dám thả lỏng, nhưng không nghĩ đến Sở Y Linh vừa nhìn đến Sở Tiêu thì nước mắt bỗng chốc như thủy triều vỡ đê mà không ngừng tuôn rơi, này một màn để tất cả người có mặt trong phòng đều cứng người lại.



Trịnh Doanh Nhi thầm than xong rồi, Tố Tử Tịch này đồ thần kinh không chỉ bôi nhọ danh dự của Sở Tiêu mà nay còn động đến nghịch lân của cô ấy, thử hỏi trước nay phàm là người động đến Sở Y Linh lại có ai thoát khỏi kết cục thê thảm kia chứ, mà cô người phê duyệt hồ sơ cho Tố Tử Tịch tiến vào công ty chắc chắn cũng bị giáo huấn, nghĩ đến chặng đường tăm tối trước mắt làm Trịnh Doanh Nhi thật hối hận chỉ mong có thể quay ngược thời gian để cô ta trực tiếp chấm rớt Tố Tử Tịch nữ nhân ngu ngốc này.

Tố Tử Tịch cũng chẳng khá hơn là bao, cô ta tự nhận mình là người biết diễn nhưng nay gặp một người so cô ta còn biết diễn hơn, rõ ràng cô ta mới là người chịu thiệt thòi a, rõ ràng cô ta mới là người bị cho ăn bơ a, và rõ ràng...

Chẳng để Tố Tử Tịch kịp gào thét nốt ở trong lòng thì Sở Tiêu đã thẳng tay đẩy cô ta sang một bên, theo quán tính cô ta thấy Trịnh Doanh Nhi ở gần đó nên định giơ tay ra nắm lấy đối phương tránh việc mình vì mất đà mà ngã sấp xuống nhưng ai mà ngờ khi tay cô ta chuẩn bị nắm lấy vạt áo của Trịnh Doanh Nhi thì Trịnh Doanh Nhi lại động.

Chân lùi về sau một bước khiến Tố Tử Tịch chới với nắm hụt góc áo, kết quả không cần nghĩ cũng biết là ngã sấp mặt rồi.

Sở Tiêu hốt hoảng chạy đến bên người Sở Y Linh đem cô ôm vào trong lòng, lời nói nhẹ nhàng vang lên trấn an. "Không sao, không sao rồi. Em trở lại rồi đây, sẽ không để ai bắt nạt chị nữa".

Bàn tay mảnh khảnh mà có lực của Sở Tiêu ở sau lưng Sở Y Linh xoa xoa, khi thấy chị ngưng khóc lúc này Sở Tiêu mới quay qua Tố Tử Tịch vẫn còn đứng chết lặng ở một bên, chất giọng hoàn toàn trái ngược khi dỗ dành Sở Y Linh vang lên.

"Mặc kệ cô là ai, sao cô dám nhận mình là bạn gái của tôi"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.