Năm gã lưu manh cao to lực lưỡng, thân hình vạm vỡ, trên mặt và người đều mang những vết sẹo đao kiếm khác nhau, trông vô cùng dữ tợn, vừa nhìn đã biết không phải hạng lưu manh đầu đường xó chợ tầm thường.
Vừa thấy nhóm người đó, phản ứng đầu tiên của Đồng Dao là theo bản năng trốn ra sau lưng Đông Phương Uyển Ngọc, miệng vẫn không quên châm chọc:
“Thất tỷ, có phải vì tỷ xinh đẹp quá nên hết nhóm này đến nhóm khác đến trêu ghẹo tỷ không?”
Đông Phương Uyển Ngọc nghe vậy, gương mặt vốn đã lạnh lùng nay càng lạnh thêm.
Nàng kéo Đồng Dao ra phía trước, bóp lấy cằm cô, đưa mặt cô ra trước đám người kia:
“Nhìn đi, con bé này còn đẹp hơn ta. Nếu các ngươi tha cho ta, các ngươi muốn làm gì nó cũng được.”
Đồng Dao há hốc mồm, kinh ngạc đến nỗi không khép miệng lại được.
Có vẻ như nguyên chủ trước kia đã đắc tội nữ chính quá nặng, đến mức nàng hận cô sâu sắc như vậy.
Cảnh báo, nguy hiểm cấp cao!
Nhìn những ánh mắt đang lóe lên như sói đói của đám nam nhân kia, chân Đồng Dao run bần bật:
“Thất tỷ, tỷ tỷ, muội là muội muội ruột của tỷ mà!
Sao tỷ có thể giao muội cho bọn họ được, muội c.h.ế.t mất thôi!”
Tình tiết này phát triển nhanh quá rồi, sao cứ như sắp đến đoạn cô c.h.ế.t vậy chứ? Một tên lưu manh cười đểu:
“Hê hê, đại ca, hình như hai tỷ muội này không hòa thuận đâu.
Nhưng mà a muội này đúng là xinh hơn vị tỷ tỷ kia thật đấy, hay là… ta bắt nàng về trước nhé?”
Tên cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chu-dai-nhan-ta-sai-roi/5198211/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.