Sắc mặt Đông Phương Lệ Châu cứng lại.
Đúng là nàng ta đến đây là để chất vấn, nhưng lời của Đông Phương Minh Huệ lại khiến nàng ta khựng lại.
Nàng ta vẫn luôn giữ hình tượng dịu dàng hiền thục, sao có thể làm ra những việc khắc nghiệt, hay nói ra những lời đanh thép được chứ? “Cửu muội, muội hiểu lầm tứ tỷ rồi.
Khi ấy muội không nói tiếng nào, đột nhiên xông ra như thế sẽ rất nguy hiểm.
May mà mấy tên nô tài ch.ó c.h.ế.t kia còn biết muội là tiểu thư, nếu gặp phải kẻ không có mắt mà làm muội bị thương, muội nói xem, phải làm sao cho phải?
Hơn nữa, tứ tỷ vẫn chưa hiểu vì sao muội lại thay tiện nhân kia chịu tội như vậy?”
Đồng Dao hừ lạnh, giọng đầy vẻ khinh thường:
“Sao ta có thể thay nàng ta chịu tội được?
Chỉ là sau khi tách khỏi hai người, ta không nhìn đường nên đụng vào cây thôi.”
Dù nói vậy, nhưng cô biết rõ cái cớ này chẳng thể xóa tan sự nghi ngờ trong lòng Đông Phương Lệ Châu.
Bỗng nhiên, Đồng Dao nảy ra một ý.
Cô phải nghĩ cách đổ hết những chuyện ngu xuẩn nguyên chủ từng làm với nữ chính lên đầu con rắn độc này, để nàng ta cũng nếm thử mùi vị bị mang tiếng oan xem sao.
Trước giờ, nữ nhân này luôn xem nguyên chủ như công cụ, vậy sao cô không thể “lấy gậy ông đập lưng ông”?
“Tứ tỷ, chuyện lần này đều là do muội, khiến tiện nhân kia thoát được một kiếp.
Chúng ta phải nghĩ kế khác để dạy dỗ nàng ta mới được.”
Đồng Dao chủ động nhận lỗi, dù trong lòng vô cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chu-dai-nhan-ta-sai-roi/5198212/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.