Sau khi dọn nhà xong, chân tay Du Lin Lin đã mỏi chết rồi, cô vùi mình vào giấc ngủ, tự chúc mình ngủ ngon.
Những ngày không có cha...
Cô sẽ sống sao đây?
Thật là một cơn ác mộng mà...
----------------------------------------------------------------
"Mày là đồ quái vật! "Một người phụ nữ giương cao chú chim bằng sứ lên, đập nó vỡ tan tành.
Và không ai khác, là bà của cô, mẹ của cha, và chính là Tham Kỷ Hiến.
"Bà..."Cô bé bật khóc, nó đã phải mất rất nhiều công sức để làm điều đó, để làm quà sinh nhật cho bà ấy.
"Mẹ, mẹ đừng nổi nóng, không phải nó đã rất cố gắng đó sao? "Du Trạch vội trấn an bà Hiến, bà ta liếc mắt nhìn Du Lin Lin một cách ghét bỏ.
Cô bé ngẩn ra.
Lẽ nào chỉ bởi vì đôi mắt này?
Vì đôi mắt này của nó khác người, cho nên mọi người đầu xem noa là quái vật sao?
Đúng, đôi mắt này rất kì lạ...
Ngay cả cha cũng ghét bỏ nó.
Đừng tự lừa dối bản thân mình nữa.
Mày nói mày tầm thường, bởi vì mày muốn như vậy.
Chứ thực chất, mày lại là một con người rất đặc biệt.
Từ khi sinh ra một bên con mắt có thể giết người, bên còn lại là mắt mèo, có thiên phú bẩm sinh, lại là con của người đó.
Mày bảo mày tầm thường sao? Mày tầm thường ở chỗ nào vậy, Lin Lin!
Cho dù thế nào, bên ngoài là vâyh, nhưng bên trong thì khác, nhỉ...
----------------------------------------------------------------
Du Lin Lin tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng, mồ hồi ứa ra, ánh mắt điên cuồng.
Mày tầm thường.
Mày tầm thường.
Mày tầm thường.
Mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chinh-tam-thuong/121286/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.